Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 87: Nông Trường Bố Lãng! Cứ Điểm NPC Mới! (3)

Chương 87: Nông Trường Bố Lãng! Cứ Điểm NPC Mới! (3)Chương 87: Nông Trường Bố Lãng! Cứ Điểm NPC Mới! (3)
Đầu tiên Sở Quang sững sờ, sau đó kinh nghiệm làm nhân viên bán hàng trước kia khiến anh lập tức hiểu rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra, trong lòng lập tức chửi rủa ầm lên.
Chó chết!
Tên thị trưởng chó chết thối tha kial
Ngay cả giá lương thực nó cũng dám làm bậy!
Hai người chơi bên cạnh thì sững sờ suốt toàn bộ quá trình, dù sao cũng không hiểu ngôn ngữ, bọn họ cũng không hiểu người quản lý và tên "thổ dân" trước mắt này đang trao đổi cái gì.
Nhưng cũng chỉ đành nhìn người kia rồi gật đầu...
Chắc là giao dịch thành công rồi?
Chỉ là không biết vì sao, sắc mặt của quản lý đại nhân thật khó coi.
Năm mươi cân thịt muối khô và hai mươi cân cá xông khói, tất cả đổi được ba trăm năm mươi cân lúa mạch xanh với khoai sừng dê, chất đầy trọn vẹn mười bao tải.
Còn lại mười tấm da lông, đổi được ba mươi món công cụ.
Khi Sở Quang chọn loại công cụ đều là chọn những thứ chất lượng khá tốt, tốt nhất là sản phẩm hợp kim được sản xuất trước chiến tranh.
Đừng nghĩ sai khi thấy đây đều là món đồ cổ sản xuất hai trăm năm trước.
Bàn về chất lượng, so với hàng mô phỏng được cư dân bản địa trên đất hoang chế tạo bằng sắt hoặc thép nguyên chất, không biết còn mạnh đến mức nào.
Lưu Chính Nguyệt cũng không nói gì, căn bản không để ý việc Sở Quang chọn chọn lựa lựa.
Cực kỳ hiển nhiên, ở bên trong nông trường những công cụ này vẫn còn một đống, tám mươi phần trăm đều là những người nhặt rác ở vùng lân cận nhặt đồ bỏ đi rồi đem tới bán, và những thương nhân đi ngang qua chọn còn sót lại.
Toàn bộ lương thực sau khi được cân qua xong hết đều được chất đầy lên xe ba gác. Lưu Chính Nguyệt nắm lấy tay Sở Quang, thái độ căng thẳng trên khuôn mặt bởi vì không tín nhiệm kia, cuối cùng cũng nặn ra một nụ cười cứng ngắc.
"Hoan nghênh lại đến."
"Tôi hiểu rồi."
"Ở đây chúng tôi còn trồng một ít lá cây thuốc lá đột biến, các người cần không?" Lưu Chính Nguyệt lấy ra từ trong túi ra một nắm lá cây thuốc lá phơi khô, chào hàng với Sở Quang: "Có thể giải trừ sự mệt mỏi, rắc trên đồ ăn còn có thể gia tăng hương vị, dùng cực kỳ tốt."
"Lần sau đi, chúng tôi không còn đồ vật có thể giao dịch."
Nếu như có thể mà nói, vốn dĩ Sở Quang còn muốn mua một hai tên nô lệ về sai bảo, nhưng như anh đã nói, anh đã không còn đồ vật có thể giao dịch.
Có lẽ lần sau?
"Không không không, bạn của tôi, cái này không lấy tiền, là quà tặng cho anh."
Trên mặt Lưu Chính Nguyệt tươi cười nhét nó vào tay Sở Quang, nụ cười lần này của hắn so với ban nãy còn chuyên nghiệp hơn rất nhiều.
Nghe nói là quà tặng, Sở Quang không chối từ nữa, quả quyết nhận lấy.
Mặc dù anh không dùng thứ này, nhưng cầm đi bán có lẽ vẫn có thể đổi một hai đồng chip.
Tự rút sao?
Không thể nào.
Cuối cùng giao dịch cũng hoàn thành.
Sở Quang giao cho Phương Trường kéo xe ba gác lên đường, cuối cùng bắt tay với vị Lưu Chính Nguyệt này, sau đó dẫn Dạ Thập quay người đi theo.
Trên con đường trở về, tâm trạng Sở Quang cực kỳ tốt.
Lần giao dịch này quả thực có thể dùng từ "bội thu" để hình dung.
Tâm trạng của hai người chơi đi cùng anh cũng không khác là bao, lúc này đang hưng phấn thảo luận. "Nơi này là gọi nông trường Bố Lãng?"
Phương Trường: "Ừm, tôi cũng nhớ được cái tên này... Không ngoài dự đoán, bài khảo nghiệm hôm nay hẳn là hệ thống giao dịch và cứ điểm của thế lực trung lập mới! Đó chỉ là phỏng đoán của tôi, tiếp theo hẳn là sẽ đổi cách chơi kinh doanh hoàn toàn mới, cậu còn nhớ rõ trước đó quản lý khốn nạn nói với chúng ta không? Hệ thống ngành kinh tế đất hoang OL hoàn toàn được thiết kế dựa theo hệ thống nhu cầu cung ứng thực tế, và việc trao đổi vật tư với những người sống sót ở căn cứ khác là không thể thiếu! Tôi đoán phần nội dung này sẽ ra mắt trong khoảng haibản cập nhật nữa!"
Dạ Thập: "Mẹ nó chứ, cậu nói như thế khiến tôi thật mong chờ bản thử nghiệm công khai quát"
Phương Trường: "Bản thử nghiệm công khai giờ chắc còn sớm, cái công ty game này dã tâm không nhỏ, có lẽ là còn có rất nhiều bản thử nghiệm nội bộ. Nhưng mà tôi cảm thấy không cần đợi đến bản thử nghiệm công khai, đến giai đoạn thử nghiệm nội bộ, nội dung trò chơi hẳn là đã cực kỳ phong phú!"
Dạ Thập: "Nhưng nói đi cũng phải nói lại... Cậu có chắc là nói xấu tên quản lý khốn nạn ở trong này thì anh Quang cũng không nghe được không?"
Phương Trường hít sâu một hơi.
"Chết... mẹ, cậu nói thế làm tôi hoảng quá. Anh Quang em sai rồi, anh tha cho eml"
Sở Quang: "..."
Được rồi.
Coi như không nghe thấy.
Làm một NPC tẫn chức tẫn trách, Sở Quang cũng không tham gia vào cuộc thảo luận của hai người chơi, ánh mắt tự nhiên quan sát chung quanh, nhìn có vẻ hững hờ dao động, trên thực tế là đang quan sát những bóng râm có khả năng trốn tránh nguy hiểm.
Hiện tại là khoảng mười giờ sáng, xem như là khoảng thời gian tương đối an toàn.
Nhưng cũng không thể phớt lờ.
Trên đất hoang, bất kỳ chuyện gì cũng có thể xảy ra.
"Các cậu có nghe thấy âm thanh gì không?" Dạ Thập đang nói chuyện cùng Phương Trường bỗng nhiên dừng bước lại, cau mày nhìn chung quanh một chút.
"Âm thanh?"
Phương Trường hơi sững sờ, mặc dù không nghe thấy cái gì, nhưng bước chân vẫn là ngừng lại theo.
Sở Quang chau mày lại, cảnh giác nhìn thoáng qua chung quanh, ngón trỏ bất giác mở chốt an toàn trên súng.
Anh cũng nghe thấy âm thanh...
Là hơi thở của loài đột biến!
Sở Quang bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía trước tòa nhà bên phải có dây leo bao phủ, chỉ thấy một con quái vật có khuôn mặt gớm ghiếc đang lúc nhúc trên tường, màu da xám đen như thể hòa vào làm một cùng với vách tường, con mắt màu đỏ tươi không nhúc nhích tập trung vào đám người.
Nó không có chân, thay vào đó là bốn cái cánh tay thon dài mà tràn đầy nội lực, những cánh tay thô khốc tựa như móc câu, vững vàng cố định thân thể cố định trên bức tường có kết cấu bê tông.
Cơ ngực nhẹ nhàng phập phồng, khóe miệng đầm đìa máu me ngậm lấy một khúc xương đùi của con người, trong hơi thở tê tê kia toát ra khát vọng máu thịt.
Đồng tử của Sở Quang bỗng nhiên co lại, gần như co lại thành một điểm.
Người bò sát!
Bạn cần đăng nhập để bình luận