Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 303: Những người đó sẽ không bao giờ trở lại (2)

Chương 303: Những người đó sẽ không bao giờ trở lại (2)Chương 303: Những người đó sẽ không bao giờ trở lại (2)
Ngoại trừ những thứ vừa nhìn đã rất đáng giá ra, người chơi rất nhanh còn phát hiện, trong lâu đài tổng cộng chỉ có bảy tầng này lại có thể có thang máy.
Tuy nhiên, máy phát điện ở đây dường như ngừng hoạt động.
Những người chơi tấn công vào trong lâu đài nhanh chóng chia thành hai đội, một đội dọc theo cầu thang càn quét lên trên, đội còn lại bắt đầu tìm kiếm từ tâng một, tìm kiếm vị trí của máy phát điện và nơi ở của lão đỉa nước.
Nhưng bất ngờ chính là, những người chơi phụ trách công lâu này lục lọi toàn bộ lâu đài, cũng không tìm được NPC mấu chốt nhiệm vụ - cả nhà của lão Thủy Đỉa.
Những người này giống như bốc hơi khỏi thế gian, biến mất khỏi lâu đài.
Nhưng rất nhanh, một người chơi tên là 'Nửa Đêm Giết Gà' trong khi khám phá hầm rượu dưới lòng đất đã có một phát hiện mới.
Mang theo một cái rìu trở về trước mặt người quản lý, Nửa Đêm Giết Gà hưng phấn bẩm báo.
- Quản lý đại nhân, chúng tôi phát hiện một thông đạo ở hầm rượu dưới lòng đất.
Đào lỗ bỏ chạy?
Sau khi Sở Quang nghe qua, cũng không có ngoài ý muốn.
Theo phong cách cầm quyền sưu cao thuế nặng của con đỉa già, không cho mình một con đường phía sau, buổi tối chỉ sợ ngay cả ngủ cũng ngủ không yên.
Nhìn về phía Nửa Đêm Giết Gà đang báo cáo tình huống cho mình, Sở Quang lập tức hạ lệnh nói.
- Cậu dẫn hai người đuổi theo, xem có thể đuổi kịp bọn họ hay không.
- Đuổi không kịp cũng không sao, tôi cần biết địa đạo kia đi tới nơi nào.
Trong khi đó, VM của Nửa Đêm Giết Gà, bật ra một cửa sổ nhiệm vụ.
[Nhiệm vụ: Khám phá lối đi ngầm trong hầm rượu lâu đài (có thể sao chép nhiệm vụ cho tối đa hai người chơi) ] [Phần thưởng: 5 bạc, 50 đóng góp ]
Bỏ qua cửa sổ nhiệm vụ bật lên, Nửa Đêm Giết Gà hưng phấn hai tay ôm lấy nắm đấm.
- Vâng.
Nói xong, hắn chọn hai đồng đội, lao nhanh về phía địa đạo.
Nhìn bóng lưng của đám tiểu người chơi chạy về phía hầm rượu dưới lòng đất, Sở Quang sờ sờ cằm.
Lại nói tiếp, con đỉa nước già này còn rất biết hưởng thụ, lại có thể làm một cái hầm chứa rượu?
Vừa hay, chờ buổi tối chúc mừng thắng lợi, có thể phát sưu tầm của lão trấn trưởng xem như phúc lợi cho người chơi.
Nghĩ như thế, Sở Quang đi tới kho quân giới bên cạnh tòa thành, quản lý kho hàng canh giữ ở chỗ này đã giơ tay đầu hàng, ngồi xổm ở góc tường.
Xuyên qua cửa lớn mở rộng, Sở Quang nhìn thoáng qua bên trong, trên mặt nhất thời nổi lên một tia kinh ngạc —— cùng với mê hoặc.
30 khẩu súng trường ống sắt được sản xuất tại thành phố Stone là cùng một loại vũ khí mà Lister đã bán cho anh ta. Còn có súng ngắn tự chế, súng săn vân vân đặt trên bàn, cùng với đạn đặt trong rương, cùng lựu đạn vỡ vụn, đều đủ trang bị cho một chỉ du kích.
Vũ trang của những người này không hề yếu.
Thậm chí còn tiêu chuẩn hơn một chút so với trang bị của kẻ cướp đoạt. Nhưng cho đến khi lâu đài bị phá vỡ, những vũ khí này cũng không được gửi đến tay những người sống sót trên đường Bethe, mà là tiện nghi cho họ.
Trên mặt Ngô Thiết Phủ tràn đầy hoang mang.
- Trang bị của bọn họ cũng không kém.
Sở Quang gật đầu.
- Đúng vậy.
-... Vậy tại sao, ông ta không đem trang bị phát cho tộc nhân của ông ấy?
- Bởi vì, những người đó không phải tộc nhân của ông ta, chỉ là người hầu và nô bộc của ông ấy thôi. Nếu như không phải cần bọn họ săn bắn, ông ta thậm chí sẽ không cho phép bọn họ có cung tiễn.
Sở Quang suy tư một lát, nhìn vê phía Ngô Thiết Phủ, tiếp tục nói.
- Để cho tộc nhân cậu chất những chiến lợi phẩm này lên xe, vận chuyển về tiền đồn tìm Lư Tạp, ông ta sẽ biết nên xử lý như thế nào.
Không ngờ người quản lý lại tin tưởng mình như vậy.
Ngô Thiết Phủ cảm giác được sủng ái mà lo sợ, thần sắc nghiêm túc, trịnh trọng lĩnh mệnh.
- Vâng, đại nhân.
Cùng lúc đó, Sở Quang vung tay ra hiệu cho người chơi phía sau đuổi theo mình.
- Đi thôi.
- Chúng ta đi tham quan bộ sưu tập riêng của lão đỉa. ...
Ngay khi những người chơi ở căn cứ tiên đồn cắm cờ 404 lên đỉnh tháp của tòa lâu đài, Triệu Thử phụng mệnh xâm nhập hàng xóm, trấn an quần chúng, rốt cuộc cũng đi tới trước cửa nhà mình.
Nhìn gia đình mình, người đàn ông gầy gò này, oa một tiếng khóc to, cùng mọi người trong nhà mình ôm nhau.
- Cha! Mẹ ơi! Anh ơi! Chị dâu! Con đã trở lại
Người mẹ già rơi nước mắt.
- Con trai, con đã trở lại.
- May mà có đám áo khoác màu xanh kia, nên nhặt về một cái mạng.
Hốc mắt Triệu Thử đỏ bừng hít mũi, từ trên mặt nặn ra một nụ cười.
- Con nhờ lão nhị của Dư gia đưa về cho mọi người chút. Thằng nhóc đó có mang vê.
Cha gật gật đầu, thân sắc có chút sợ hãi.
- Mang đến, mang đến! Con trai, con thành thật nói cho cha, con lấy muối từ đâu? Sao màu sắc còn tốt hơn so với chúng ta đổi ở cửa hàng tạp hóa?
Anh cả ở một bên cũng gật đầu, khẩn trương nói. - Đúng vậy, cũng đừng lấy đồ của người ta.
- Cái gì gọi là cầm đồ của người ta, em là loại người này sao?
Triệu Thử cười nói.
- Mọi người đừng lo lắng, đó là con dùng tiền công đổi lấy.
Anh cả lộ vẻ mặt mờ mịt.
- Tiền công? Tiền công gì...
Lúc bọn họ giúp đỡ lão trấn trưởng cho tới bây giờ chưa từng nhận được tiền công gì, nhiều nhất là cho cơm ăn. Có đôi khi làm đến bốn giờ chiều, cách giờ cơm còn kém một lát, ngay cả cơm cũng không có, ném một củ khoai sừng dê liền đuổi đi.
Triệu Thử cười hắc hắc nói.
- Làm việc cho đám áo khoác màu lam, chẳng những bao ăn uống, hơn nữa mỗi ngày còn phát một bạc, ở trong kho hàng của bọn họ có thể đổi đồ. Muối đó, em đã đổi từ nhà kho của bọn họ! So với cửa hàng tạp hóa trong thị trấn thì còn nhiều đồ hơn.
Nói đến đây, cậu bắt vai anh cả của mình.
- Ca, nếu không anh cũng đến đây đi, em thấy bọn họ còn đang tuyển người! Bạc kia không chỉ có thể đổi muối, còn có thể đổi đồ ăn, so với thẻ bạc tốt hơn! Dù sao mùa đông cũng khó có được con mồi, không bằng đốt gạch cho bọn họ, công việc không mệt mỏi, còn rất ấm áp, so với nằm sấp trong tuyết chờ con mồi thoải mái hơn nhiều.
Ánh mắt anh trai của Triệu Thử đều trợn tròn.
- Thật sự tốt như em nói?
Triệu Thử dùng sức gật đầu.
- Tất nhiên! Sao em nói dối anh chứ?
ebookshop.vn ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận