Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 558: Sử dụng súng phòng không đúng cách (1)

Chương 558: Sử dụng súng phòng không đúng cách (1)Chương 558: Sử dụng súng phòng không đúng cách (1)
Ngọn lửa đang bùng cháy.
Tiếng súng ở tầng trên đột nhiên dừng lại, những kẻ cướp đoạt đang cúi mình bên cạnh cầu thang chuẩn bị tấn công lên trên, nhưng ngay khi họ chuẩn bị khai hỏa, tiếng súng đột nhiên vang lên từ góc tối bên cạnh.
- Ahh——I
Cái Đuôi, lao ra tiền tuyến từ phía sau, một bên nhắm vào chân tòa nhà ký túc xá bắn, một bên khí thế hung hăng dùng miệng phối hợp với tiếng đạn bắn ra.
Đạn không có mắt bay loạn.
Không chỉ những tiếng súng làm cho những viên đạn toàn năng đang bắn tới đáng sợ, mà còn là những mảnh vụn văng ra và bụi khi chúng đập vào tường.
Đám kẻ cướp đoạt đang chuẩn bị xông lên lầu bị tia lửa bất ngờ lao ra từ trong bóng tối làm giật mình, còn tưởng rằng quân tiếp viện đã đến, nên không dám tiếp tục lao lên lầu, vội vàng tìm chỗ ẩn nấp né tránh, đồng thời giơ súng bắn trả vào nguồn lửa.
Những viên đạn sưu sưu bay tới, gân như là xẹt qua người Cái Đuôi.
Tư Tư tay mắt lanh lẹ, giơ tay giật bà cô đang xông loạn này trở về.
Gần như cùng lúc đó, một cơn mưa đạn dày đặc bắn trúng đống gạch đỏ trước mặt, làm rơi xỉ gạch vỡ xuống đất.
Bị khẩu súng máy hạng nhẹ bắn đến không ngẩng đầu lên được.
Giữ Cái Đuôi đang ôm súng trường dựa vào công sự che chắn, Tư Tư tức giận quát.
- Chết tiệt, nếu Cái Đuôi gấu ở đây.
- Tư Tư, chỉ sợ như thế càng hỏng bét.
Thả bàn tay đang kéo Đuôi ra, Tư Tư liếc nhìn bản đồ trên màn hình máy ảo, đang định suy nghĩ về lộ trình tấn công, trên mặt đột nhiên xuất hiện vẻ hoảng hốt.
- Ôi, làm sao tôi quên mất một chuyện quan trọng như vậy.
Cái Đuôi nhanh chóng nhìn cô. - Có chuyện gì?
Tư Tư ngẫm nghĩ.
- Không có gì, ừm... Dù sao cũng không thành vấn đề, viện binh của chúng ta đã đến rồi.
- Hả?! Nhanh như vậy sao?
- Cậu nhìn qua đó.
Nhìn Cái Đuôi giật mình, Tư Tư vươn tay chỉ vào ngôi nhà ở hướng nam.
- Nhớ không?
Mặc dù ở đây không có nhiều người như tiên đồn, nhưng những người đến nông trại Trường Tồn để làm nhiệm vụ trong thời tiết này về cơ bản đều là những người chơi chuyên nghiệp hệ chiến đấu, nếu không muốn nói là đùi to.
Cùng lúc tình hình chiến đấu ở tiền tuyến bước vào giai đoạn cao trào, hơn 90 khoang ngủ đông không hoạt động đã được mở ra ở điểm cứu ở phía nam của trang trại Trường Tồn.
Nương theo từng tiếng xì xì vang lên, những khuôn mặt thò ra khỏi khoang ngủ.
Trục Lăn Gội Đầu Máy Móc: - Lão tử đang ăn trưa đây???I
Bầu Không Khí Chiến Trường: - Hahaha, tôi cũng đang ăn! Tôi làm sửi cảo, vừa ăn được một đĩa, thấy trong nhóm chat đã la hét đòi online!
Tôi Đen Nhất:
- Nhanh lên! Lão Tử chỉ mới đi ra ngoài ăn được một nửa thôi! 20 nhân dân tệ chứ đâu có ít.
Bầu Không Khí Chiến Trường: - Tuyền Thủy đâu? Chó Tuyền Thủy đâu rồi?
Tuyền Thủy Quan Huy, người đang bận rộn mặc vào một bộ ngoại cốt lên cơ thể, nghe như thế không thể nhịn được phun một câu.
- Cắt! Cậu mẹ nó nói chuyện với bố như thế à?
- Đừng mẹ nó nói nhảm.
Bầu Không Khí Chiến Trường nhanh chóng nạp đạn vào súng liếc mắt nhìn hắn.
- Cậu mặc cái này có ích lợi gì? Có khi nào thấy cậu xông đi lên phía trước đâu. - Cậu biết cái rắm cái gì!
Tuyền Thủy huynh mắng to, vén quần lên xỏ giày, hùng hổ nói.
- Nếu lão tử ngã xuống, dựa vào cậu chỉ huy chắc?
Trang bị nằm ngay bên cạnh khoang ngủ đông.
Trong vòng nửa phút, một số người chơi đã bị giết, một số ít người chơi đang tập hợp riêng biệt.
Dùng thời gian ngắn nhất kiểm kê lại số lượng thành viên trong đội, đủ chẵn hai mươi người để thành lập hai đội mười người, Tuyền Thủy Quan Huy ngay lập tức ra lệnh.
- Nhóm A theo Chiến Trường huynh ra tiền tuyến để tăng cường cho các NPC trong tòa nhà còn dang dở. hóm B đi theo tôi, chúng ta hãy bám vào bức tường phía đông và đi vòng qua, nhắm vào cổng phía bắc, cắt đứt đường rút lui của họ.
- Đám này không nói võ đức, thế mà học chúng ta tiến hành đột kích ban đêm.
- Bây giờ chúng ta đi nói cho bọn chúng biết, cái gì mới gọi là chiến thuật xen kẽ thực sự.
Tinh thần mọi người tăng vọt.
Đặc biệt là Tôi Đen Nhất, hào hứng bắn hai phát súng lên trân nhà.
- Hừi
- Mẹ kiếp!...
Cách trang trại Trường Tồn một km về phía bắc.
Nghe tiếng súng không ngừng phía trước, Hôi Lang lấy ra chiếc đồng hồ bỏ túi rỉ sét ra, nhìn lên, lông mày hơi nhíu lại.
Đã nửa tiếng trôi qua kể từ khi họ chiếm được cổng Bắc, đã được một thời gian kể từ khi mãnh tướng thủ hạ của hắn - Vương Đà lên đường.
Lễ ra trận chiến này đã kết thúc từ lâu.
Tuy nhiên, vì một lý do nào đó, tiếng súng từ tiền tuyến ngày càng dữ dội và không có dấu hiệu kết thúc.
Chẳng lẽ viện binh đã đến?
Không thể... Nơi đây cách thành phố Thanh Tuyền ít nhất 10 km, tuyết trên những con đường dọc đường thậm chí còn sâu đến đầu gối, ngay cả khi họ có phương tiện giao thông, nó sẽ không nhanh hơn đi bằng hai chân.
Ngay cả khi họ phản ứng với cuộc tấn công ngay khi nó xảy ra, ước tính thận trọng là sẽ mất một tiếng để từ thành phố bên kia chạy tới.
Mà đó là giả định rằng họ có quân tiếp viện.
Con người thì không thể từ trên trời rơi xuống, phải không?
- Sao còn chưa đánh xong đây?
Trong lòng Hôi Lang ẩn ẩn có cảm giác không tốt, trực giác chiến trường nói cho hắn biết mười tiểu đội đã tấn công vào trong các bức tường có thể gặp rắc rối.
Nhấc ống nhòm lên, liếc nhìn về hướng trang trại.
Hàng rào bê tông che khuất tầm nhìn, từ đây không thể nhìn thấy những gì đang diễn ra trong hàng rào.
Tuy nhiên vào lúc này, một số bóng người đột nhiên xuất hiện trong tâm nhìn của Hôi Lang, chỉ thấy bọn hắn lộ ra khuôn mặt hoảng loạn, vội vã chạy ra khỏi cổng phía bắc.
Hôi Lang hơi sững sờ.
Khi hắn nhìn thấy khuôn mặt của những người kia và trang bị trên người họ, đôi mắt hắn lập tức trợn to, như muốn rơi ra khỏi hốc mắt.
Những kẻ đào ngũ kia không ai khác chính là người của hắn.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
- Lão đại, tình hình ở phía trước hình như không tốt...
Trinh sát đứng một bên nuốt nước miếng, hắn có cảm giác điềm báo từ nãy, nhưng hắn không dám nói ra.
Và bây giờ, linh cảm này thậm chí còn mạnh mẽ hơn.
- Những tên ngốc này đang làm gì vậy?
Hơn 100 người.
Đối phó với khoảng bốn mươi tân binh, vậy mà trở thành bộ dáng thảm hại như thế này. Hôi Lang không thể không chửi thầm một tiếng, hắn hận không thể cắt đầu của đám thập phu trưởng kia cho chó ăn.
- Két...
Linh cẩu nằm dưới chân hắn đột nhiên ngẩng đầu, lông toàn thân dựng đứng, trong miệng phát ra tiêng gâm nhẹ.
Hôi Lang đang bực mình nên không có thời gian an ủi nó, thuận miệng nói một câu.
- Khoan đã, lát nữa có thứ cho ngươi ăn.
Con linh cẩu thút thít một tiếng, cắn ống quần của hắn giật giật, Hôi Lang thấy phiền đá con súc sinh này sang một bên, đi tới chỗ bốn tay sai tâm phúc.
- Mang theo người của tụi mày.
- Nhân tiện, đập chết hai tên đào bình kia cho tao.
- Vâng.
Bốn thập phu trưởng nhận lệnh, dẫn đầu những kẻ cướp đoạt háo hức giết về cổng phía bắc của trang trại.
Hôi Lang lấy một khẩu súng báo hiệu, bắn một phát lên trời.
Khẩu pháo sáng này là do chính Thiên phu trưởng Sư Nha đưa cho hắn, nói với hắn rằng bắn nó gửi tín hiệu ngay khi chiếm được pháo đài, quân tiếp viện sẽ đến theo từng nhóm.
Còn hơi sớm, nhưng hắn cảm thấy đã gần đến lúc rồi.
Tia sáng dài nhỏ nhấp nháy bay trên bầu trời, sau đó nổ tung giống như pháo hoa thắp sáng bầu trời đêm.
Hôi Lang nheo mắt nhìn vê hướng trang trại Trường Tồn, hai kẻ đào ngũ đã bị xử bắn, hơn bốn mươi kẻ cướp đoạt đã đến gần cổng phía bắc của trang trại, đang muốn giết vào.
Tuy nhiên, vào lúc này, hai ngọn đèn đột nhiên bật sáng trong đêm, sau đó càng ngày càng gần hơn từ phía đông của trang trại dài.
Là người đầu tiên phát hiện được sự bất thường, trinh sát thốt to lên.
- Lão đại! Đó là một chiếc xe tải.
Hôi Lang sửng sốt, đột nhiên giơ ống nhòm lên nhìn về hướng hai ngọn đèn, chỉ thấy một chiếc xe tải đang tăng tốc trong tuyết.
Chờ một chút...
Đang phi nhanh?
Chuyện gì đang xảy ra với tốc độ kia?!
Mãi cho đến khi chiếc xe tải tiếp tục lái về phía trước dù có chút trập trùng lên xuống, Hôi Lang cuối cùng mới nhìn thấy rõ ràng. Chỉ thấy dưới khung gầm của chiếc xe tải hoàn toàn không có lốp xe, mà là hai dây xích màu đen... ?I
Mà hai bánh xích kia dường như được làm bằng cao su?!
Khuôn mặt Hôi Lang hoàn toàn thay đổi.
Đặc biệt là khi hắn nhìn thấy đồ vật được chở ở trên bồn sau của xe tải, có một chút sợ hãi hiện ra trong mắt hắn.
Bốn nòng pháo dày được nối song song, chỉ vào cổng phía bắc của trang trại Trường Tồn, nhắm vào những kẻ cướp đoạt thủ hạ đang trèo tường của hắn, cùng khoảng hơn bốn người vừa mới chạm vào cổng phía bắc.
Chiếc xe tải dừng lại trên một con dốc thoai thoải.
Khẩu pháo bốn nòng ở khoang sau hơi nghiêng.
Giây tiếp theo.
Một lưỡi lửa dày đặc đột nhiên phun ra.
Tiếng pháo bang-bang vang vọng khắp cánh đồng tuyết, ánh sáng màu vàng cam giống như ngọn giáo xuyên qua màn đêm, chỉ trong vài hơi thở, hàng chục quả đạn pháo bắn tới trước cổng phía bắc và nổ tung.
Đơn giản là không có thời gian để né tránh, và đơn giản là không có nơi nào để trốn.
Hơn 40 tên cướp đoạt vừa chạm vào cổng phía bắc giống như những con muỗi bị bắn chết trên tường, ngay lập tức, máu thịt của bọn chúng bay khắp nơi, bọn chúng thậm chí không có thời gian để hét to, ngã xuống như lúa mạch trong cuộc bắn phá của bom nổ mạnh.
- Không ——I Đồng tử trong giây lát đỏ ngầu, đôi mắt của Hôi Lang trợn to như muốn nứt ra, một tiếng gào thét đầy tuyệt vọng phát ra từ cổ họng khàn khàn của hắn, như thể trái tim hắn đang nhỏ máu.
Những người đó đều là tâm phúc của hắn.
Cũng là lực lượng mà hắn đã dày công tích lũy trong vài tháng qua.
Và bây giờ—
Tất cả những điều này trở thành bọt nước.
Những kẻ cướp đoạt đang chiếm giữ bức tường ở phía xa bị hỏa lực xuất hiện bất thình lình dọa cho hôn mê, nhanh chóng nhảy ra khỏi bức tường trong hoảng loạn.
Tình hình chiến đấu thay đổi 180 độ.
Tiếng súng dồn dập dường như là sự điên rồ cuối cùng.
Trọng tâm của chiến trường bị đẩy lùi về cửa bắc, càng ngày càng có nhiều người đào ngũ xuất hiện, sợ hãi và chạy trốn khỏi cổng phía bắc.
Nhưng đó là khởi đầu cho cơn ác mộng của họ.
Pháo đài cô đơn này nằm lẻ loi trơ trọi trên cánh đồng hoang, được bao quanh bởi tuyết trắng, ngay cả những chiến hào cũng bị chôn vùi.
Khẩu pháo bốn nòng trên xe tải dường như đã được nạp đạn.
Một cuộc tàn sát đang chờ đợi họ.
Nhìn trận chiến bi thảm ở phía xa, Hôi Lang cảm thấy như bị một nắm băng bị nhét vào cổ họng, sự lạnh lẽo và bất lực thấm sâu vào tủy xương khiến hắn nhớ đến tình cảnh luyện ngục mà mình đã nhìn thấy ở phương Bắc.
Trinh sát đứng bên cạnh rùng mình, run rẩy nói.
- Đầu, đầu... Chúng ta... Ngài muốn tiếp tục chiến đấu sao?
Tiếp tục?
Lấy gì để đánh người ta?
Trên khuôn mặt của Hôi Lang Một hiện ra vẻ cay đắng, nó nhìn về phía tây bắc - khu Du Mộc cách đó khoảng chín cây số. Đó có lẽ là đường sống duy nhất của hắn.
Không có phương tiện nào để đi qua khu rừng rậm rạp kia, chỉ cần hắn đi qua khu rừng, hắn có cơ hội quay trở lại trấn Viễn Khê ở phía bắc tụ hợp cùng đại bộ đội...
Nhưng sau đó thì sao?
Nhìn pháo sáng từ từ trên trời rơi xuống, Hôi Lang nhìn trinh sát bên cạnh.
- Cậu đi về phía tây bắc, băng qua rừng cây thì có thể trở về.
Trinh sát đóng băng.
- Vậy còn ngài thì sao?
Hôi Lang liếc nhìn về phía nam.
- Ta thay cậu đoạn hậu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận