Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 174: Mua bán phân chim (2)

Chương 174: Mua bán phân chim (2)Chương 174: Mua bán phân chim (2)
Anh phải nhân lúc trước khi tuyết rơi lấp kín đường đến nông trang Bố Lãng đổi đồ cần thiết về. Lần này anh đã chuẩn bị món hàng mới là một ít đá phân chim.
Ở nông trang Bố Lãng chắc có thể bán được giá tiền tốt.
"Người quản lý, vật tư ngài dặn dò đã chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta có thể xuất phát bất cứ lúc nào."
[Chuột đồng chạy trốn trong hẻm núi] mặc áo khoác ngoài làm từ da linh cẩu, vẻ mặt phấn khích chạy đến.
Trên lưng anh ta là một chiếc súng ống thép 7mm được phân cho tạm thời, trên eo bên trái có buộc gậy khảm đỉnh và dao ngắn, bên phải là bình đốt có chứa nhựa cất gỗ, càng ngày càng giống dân gốc của Đất Hoang.
Nhưng mà anh ta vẫn chưa nắm được tinh túy.
Sở Quang thử nhiều vũ khí như vậy, thuận tay nhất vẫn là ống nước có 'xiên.
Nhìn anh ta gật đầu, Sở Quang nói.
"Mấy người đợi tôi một lúc."
Nói xong, Sở Quang quay người về chỗ lánh nạn, một lúc sau mặc giáp động lực KV-1 đi ra, còn buộc cây búa động lực nitơ rút được từ hệ thống trên lưng.
Nhìn dáng vẻ này của người quản lý, mắt người chơi xung quanh trừng lớn.
"Mẹ, cầm chiếc búa này trông đẹp trai đấy."
"Ấy, tôi bỏ lỡ chuyện gì sao? NPC của chúng ta từ lúc nào đổi trang bị."
"Không biết, có lẽ trong chỗ lánh nạn vốn đã có đi... trên trang web không phải đã nói, dưới đất là một công trình ngủ đông rất lớn sao? Có lẽ có kho vũ khí?"
"Shit! Tôi cũng rất muốn kiếm một cái."
"Đừng mơ nữa, trang bị của NPC không phải cho anh xem sao, chẳng qua tôi rất tò mò thứ này có tác dụng ở Đất Hoang không? Đối diện với đạn dược."
"anh ngốc à, anh chưa từng thấy công cụ phòng ngự tuyệt vời không có nghĩa là không có, có lẽ thứ này có lắp cái khác cùng dùng."
"Thật con mẹ nó giống khoa học viễn tưởng."
"Cái gì mà khoa học viễn tưởng, đây là Đất Hoang viễn tưởng."
"Tôi biết, nhưng chơi mà cũng nghiêm túc như vậy, trông anh rất ngốc."
Là NPC theo danh xưng, Sở Quang không tiếp lời bọn họ, cũng không quan tâm bọn họ đang phấn khích giao lưu, anh chỉ làm việc của mình, đi đến bên cạnh xe ngựa đã chuẩn bị xong.
Trước đây Sở Quang từng dặn dò [WC thực sự có muỗi] theo hình thức giao nhiệm vụ, bảo cậu ta thiết kế một công cụ vận tải khoảng cách tương đối không quá dài có thể chở được lượng hàng trên năm tấn.
Thực tế chứng minh, nếu như chế tạo công cụ trong phạm vi người thường có thể hiểu được, kĩ thuật của tên nhóc này cũng tương đối đáng tin.
Cả xe ngựa dài hai mét rưỡi, rộng một mét, không gian bên trong tương đối rộng rãi, bến cưới còn dùng lò xo để làm một cái giảm xóc đơn giản, vận chuyển hàng hay người đều không thành vấn đề.
Suy nghĩ đến việc tránh mưa tránh bụi, bên trên đỉnh phủ hai lớp vải bạt, trước sau đều là rèm cửa.
Như vậy thì, cho dù ngày mưa cũng không cần lo lắng đồ bị ướt, có thể nói là tương đối dễ dùng.
Điều duy nhất không hoàn mỹ là căn cứ tiền đồn không nuôi bò hoặc la, chỉ có thể bảo người chơi kéo.
"Xuất phát."
Sở Quang ra lệnh xong, một đội kéo xe ngựa do sáu người chơi và một NPC tạo thành, rời khỏi cửa nam căn cứ tiền đồn trong ánh mắt hâm mộ của người chơi khác đi về phía nông trang Bố Lãng.
Khác với lần trước.
Lần này động tĩnh lớn như vậy, khó trách thu hút sự chú ý của chủng tộc khác.
Đặc biệt là gián biến dị to như con chó nhỏ và ruồi biến dị to như cái chậu, đam côn trùng dị chủng này sau khi đột biến dường như đã vứt bỏ được nỗi sợ hãi đối với con người, sau khi nghe thấy động tĩnh lập tức nhào ra từ trong chỗ tối.
Chẳng qua những người chơi này đã không phải là như hồi còn mới vào trò chơi nữa, đặc biệt là trải qua lễ rửa tội của trận chiến đó, lúc đối diện với kẻ địch đã có thể vô cùng thuận tay.
Sở Quang hoàn toàn không ra tay mà ngồi ở phía sau nhìn người chơi dùng dao, súng, gậy và đá giải quyết đám tạp binh.
Nếu như có dị chủng bọn họ không đối phó được, hoặc là có mục tiêu uy hiếp, anh đương nhiên sẽ ra tay.
Tương đối thú vị là Sở Quan phát hiện trình tự gen của mình không phải chỉ là rèn luyện mang tính cơ bản, lúc dẫn người chơi tiến hành chiến đầu, đồng thời có thể tích lũy tiến độ phát triển số lượng nhỏ.
Cách tiến hóa đặc biệt này khiến Sở Quang rất tò mò.
Nhưng mà bây giờ anh hoàn toàn không có cách nào ghi chép lại tiến độ phát triển trình tự gen, chỉ có đợi sau này có điều kiện thì nghiên cứu sâu hơn.
Trên đường lúc đi lúc ngừng, vòng qua các đống phế tích không đi thẳng được, rốt cuộc đã đến nơi cần đến trước chín giờ rưỡi.
Ngoài nông trang Bố Lãng.
Lúc đoàn người Sở Quang đến cửa nhìn thấy một người đàn ông lực lưỡng sau lưng đeo súng săn kéo một người nô lệ yếu ớt ra khỏi cổng.
Hai bên lướt qua nhau, Sở Quang chẳng hề căng thẳng, đối phương lại bắt đầu căng thẳng.
Đặc biệt là lúc nhìn thấy áo giáp trên người Sở Quang, còn có chiếc búa tạo hình trông hơi khoa trương sau lưng, bất giác sờ súng săn sau lưng.
"Tôi là người buôn bán đi ngang quang, đừng căng thẳng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận