Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 134: Hiệu quả trị bệnh của thuốc kháng sinh (1)

Chương 134: Hiệu quả trị bệnh của thuốc kháng sinh (1)Chương 134: Hiệu quả trị bệnh của thuốc kháng sinh (1)
Một lính đánh thuê còn sống có thể đổi lấy 5 đồng bạc.
Nếu đã chết, chỉ đáng giá 5 đồng tiền đồng.
Bốn người giở trò trói cậu thiếu niên đó, sau đó ném con tuần lộc đã chết vào một góc xe ba gác, tha trở về căn cứ.
"Quần áo xanh! Các người đến từ chỗ tránh nạn sao?!"
Không ai để ý đến cậu ta.
Vẻ mặt cậu thiếu niên hoảng sợ, nhìn thấy bức tường bê tông vượt qua đỉnh đầu, bị đưa đến kho lúa bên cạnh.
Xe ba gác dừng lại.
Phương Trường và Lão Bạch cùng nhau khiêng con tuần lộc xuống rồi ném nó lên bàn trước mắt Trứng huynh.
"Này chú em, tính tiền công đi."
"12 bạc."
Đếm đồng xu rồi ném cái cạch lên bàn, Trứng rút con dao đặt trên bàn rồi bắt đầu chặt đùng đùng thành từng miếng thịt lớn.
Âm thanh của lưỡi dao trầm đục, phảng phất như cứa vào lòng, khiến cậu thiếu niên nghe được hãi hùng khiếp vía.
Chưa bao giờ nghe nói áo khoác xanh lam ăn thịt người!
"Quản lý đại nhân? Anh đến đúng lúc lắm, chúng tôi vừa định giao cậu ta cho anh!"
"Các cậu bắt được cậu ấy ở đâu?"
"Gặp nhau lúc đang săn mồi, thằng nhóc này bắn tôi một tên nhưng mà không trúng."
"Tôi biết rồi."
Lấy trong túi đếm ra năm đồng bạc rồi đưa cho Phương Trường, Sở Quang ra hiệu cho anh mở trói cho tù binh trên xa ba gác.
Mặc dù Phương Trường cảm thấy làm như vậy không được an toàn, nhưng xét thấy sức chiến đấu của ngài quản lý nên anh không còn lo lắng nữa, cùng Cuồng Phong đi về phía xe ba gác.
Nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần, thiếu niên càng giấy giụa kịch liệt, nhưng khi nhìn rõ người đi bên cạnh hai người bọn họ, cả người cậu ta sửng sốt.
"Sở Quang."
Tên là cách phát âm của thế giới này.
"Ừ, là tôi."
Sở Quang cười, đưa tay kéo cậu ta đứng dậy.
"Không có ý xúc phạm cậu.
Bị bọn Phương Trường xem là tù nhân mà bắt vê không phải ai xa lạ, là con trai thứ hai nhà họ Dư Dư Hổ đối diện lều của anh tại đường phố Bethe.
Dư Hổ lắc lắc cái tay bị đỏ bừng, lo lắng nhìn áo khoác màu xanh lam xung quanh mình, nhỏ giọng hỏi.
"Bọn họ đều là người của anh à?"
Đã lâu không gặp.
Cậu ta còn tưởng người xứ khác này đã chết ở bên ngoài, không ngờ lại đụng phải trong hoàn cảnh này. Ngày hôm qua cậu ta còn khuyên em gái mình đừng trông coi túp lêu giúp người ta nữa, cửa đã phủi bụi rồi...
"Là bạn bè của tôi."
"Bọn họ vây quanh đây để làm gì."
"Xem nội dung của vở kịch."
"Vở kịch? Đó là cái gì?"
"Không quan trọng, cậu đừng để ý đến bọn họ là được. Lại nói tiếp, sao cậu lại ở đây? Cha và anh cả của cậu đâu rồi?"
Sở Quang nhớ rõ bọn họ dù là nhặt ve chai hay đi săn thú đều hành động theo nhóm.
Vẻ mặt Dư Hổ buồn bã, thấp giọng nói.
"Lần săn thú trước đó vài ngày, cha của tôi bị một kẻ cướp bóc bắn bị thương cánh tay. Anh cả vì cứu cha, bị linh cẩu của kẻ cướp bóc cắn bị thương ngay chân. Sau khi trốn thoát, cha của tôi còn sống, nhưng vết thương của anh cả bị nhiễm trùng, đến bây giờ vẫn còn sốt cao không ngừng, vẫn nằm trên giường... Sắp đến mùa đông rồi, không biết có thể qua khỏi hay không."
Linh cẩu, kền kền và chó săn, ba con vật đầu cơ trục lợi trên đất hoang, đều không kiêng thức ăn nào.
Trong thành phố Thanh Tuyền dễ tìm thấy nhất là linh cẩu. Lúc không tìm thấy con mồi sẽ thường xuyên ăn thịt thối, thậm chí người gặm nhấm cũng cắn, bởi vậy trong hàm răng nanh của nó giấu đầy vi khuẩn.
Nếu là bị linh cẩu biến dị cắn, xử lý miệng vết thương trễ sẽ bị nhiễm trùng nghiêm trọng hơn, nghiêm trọng nhất có thể bị nguy hiểm đến tính mạng.
Nghe xong lời Dư Hổ nói, Sở Quang nhíu mày.
Nhà họ Dư đối xử với anh không tồi, tuy rằng không đối xử đến mức đặc biệt nhưng con gái nhà họ luôn giúp anh trông nhà, còn ngăn con trai nhà họ Vương dỡ nhà của anh.
"Cậu đưa anh cả của mình đến đây, có lẽ tôi có thể điều trị cho anh ấy được."
Dư Hổ sửng sốt.
"Thật sao?”
Sở Quang gật đầu.
"Ừ, cứ đưa anh ấy đến đây."
Dư Hổ cảm động, bỗng nhiên cúi đầu.
"Xin lỗi anh, anh thật là tốt, vậy mà trước kia chúng tôi còn lo anh là người xấu."
Sở Quang khoan dung nói.
"Không sao, bản chất của con người là phải cảnh giác."
Anh vốn thật sự không phải là người tốt.
"À, có một chuyện... Tôi phải nói lời xin lỗi đến anh."
"Có chuyện gì?"
Dư Hổ đỏ mặt ấp úng nửa ngày, gãi đầu nói. "Khoai sừng dê anh trồng trước cổng... Tôi thấy không nảy mầm nên đã đào lên ăn."
Phắc you.
Làm nửa ngày trời hóa ra là cậu đào!
Quên đi.
Chỉ là một củ khoai tây mà thôi, không phải chuyện gì to tát.
Sở Quang im lặng nói: 'Không sao, có lẽ là do phương pháp có vấn đề."
Dư Hổ mạnh mẽ gật đầu.
"Ừm, anh trồng như vậy sẽ không ra gì đâu! Sau khi đào ra tôi thấy có hai củ đã hư thối rồi. Muốn trồng loại khoai đó, chỉ cắt riêng thành khối thôi thì không đủ. Trước tiên cần phải thúc mầm, một khối ít nhất phải có 2 mầm, sau đó bôi than tro vào chỗ vết cắt rồi trông xuống, một hai tháng sau là đã có thành phẩm!"
Sở Quang kinh ngạc nhìn cậu ta: "Cậu biết trồng sao?"
Thiếu niên nở một nụ cười hiền hậu, vuốt vuốt sau đầu.
"Không có gì đâu, mọi người đều biết chút về cái này. Nhưng mà bình thường đều là mẹ, chị dâu và Tiểu Ngư trồng trước cửa nhà, trồng bên ngoài cơ bản đều không sống nổi, không phải bị người khác đào thì cũng bị chuột gặm phá."
Sở Quang vui mừng nói: "Được, vậy chờ mùa xuân năm sau tôi cho cậu một chút việc làm. Đừng nói chuyện đó nữa, cậu mau trở vê đưa anh cả cậu đến đây."
Nghe Sở Quang nói vậy, cậu thiếu niên mới nhớ đến anh cả mình còn nằm trên giường, vội vàng gật đầu nói.
"Được rồi, tôi đi ngay đây."...
Bạn cần đăng nhập để bình luận