Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 276: Có thể dùng bánh kẹo làm thù lao sao? (1)

Chương 276: Có thể dùng bánh kẹo làm thù lao sao? (1)Chương 276: Có thể dùng bánh kẹo làm thù lao sao? (1)
Phía nam của công viên đất ngập nước.
Những người sống sót trên đường Bethe đang khiêng một con lợn rừng đi về phía căn cứ tiên đồn.
Mùa đông rất khó bắt được con mồi, nhưng hướng dọc theo vành đai 5 khám phá đống đổ nát của các tòa nhà cao tầng, nếu may mắn vẫn có thể bắt được một hoặc hai con thú hoang dã.
Sóc bình thường, thỏ rừng và các loài động vật nhỏ khác, họ tự mình xử lý, nhưng những con lớn như lợn rừng, mang đi lấy thịt cho người bán thịt trong thị trấn, phải được thu ba thành.
Quá không đáng kể.
Những người mặc chiếc áo khoác màu xanh kia, chỉ cần hai phần thù lao, hơn nữa cân lượng cũng không hàm hồ với bọn họ, đáng giá bọn họ đi thêm mấy cây số đường.
Heo rừng bị trói vào gậy gỗ, Dư Hổ và Lý Ngưu hai người, một người khiên chọn một bên vai, bên cạnh còn có một tiểu tử mặt mũi lạnh đến đỏ bừng.
Thời tiết này, không nhiều lắm dị chủng đi dạo xung quanh ở ngoài, kẻ cướp đoạt cũng rất ít khi rời khỏi cứ điểm, Tiểu Ngư ầm ï muốn tới, Dư Hổ không đỡ được em gái, nên mang nàng đi theo.
Tuy rằng thời tiết rất lạnh, nhưng nghĩ đến lập tức lại có thể nhìn thấy Sở đại ca, tâm tình Tiểu Ngư vô cùng vui vẻ, bất giác nhẹ nhàng ngâm nga giai điệu dễ nghe.
Mà lúc này, bước chân anh hai và anh họ bỗng nhiên ngừng lại.
Tiểu Ngư cũng dừng bước, chớp chớp mắt.
- Ca, làm sao vậy?
Dư Hổ làm thủ thế để Tiểu Ngư im lặng, sau đó nhìn về phía Lý Ngưu, chỉ chỉ phía trước.
- Du mục.
Lý Ngưu cũng nhìn thấy bóng người ở xa xa, nhưng vẫn không xác định.
- Cậu ok? - Ừm.
Lý Ngưu nhỏ giọng hỏi.
- Tại sao những người du mục lại ở đây?
Dư Hổ suy nghĩ nửa ngày, cũng không hiểu, lắc đầu.
- Không biết, có lẽ Sở đại ca hảo tâm thu lưu bọn họ.
Sở đại ca người rất tốt, cũng rất thật, chính là quá thiện lương một chút, có đôi khi làm cho người ta nhịn không được lo lắng hắn sẽ bị người khác lừa gạt.
Nói thật, mỗi lần cầm con mồi đến đổi đồ, trong lòng Dư Hổ đều có cảm giác tội lỗi.
Muối mua từ đây, một chút cũng không mang theo giả, hơn nữa còn cho nhiều hơn lão Charlie không ít.
Tôi thực sự lo lắng rằng anh ấy sẽ mất tiền.
Tiểu Ngư ngẩng đầu nhìn anh hai và anh họ, tò mò chớp chớp mắt to, không rõ bọn họ đang nói cái gì.
Cô không hiểu những người du mục là gì.
Cũng không cảm thấy bọn họ xuất hiện ở chỗ này rất kỳ quái.
Sở đại ca là người tốt như vậy, khẳng định sẽ có rất nhiều người muốn làm hàng xóm với anh ấy chứ?
Chẳng qua, chuyện cô thấy không kỳ quái, Dư Hổ và Lý Ngưu hai người lại cảm thấy có chút kỳ quái.
Cho dù đó là lối sống hay phong tục văn hóa, những người du mục từ xa không giống như những người sống sót có nơi cư trú cố định.
Vì không có nơi trú ẩn, họ không quan tâm đến những gì hàng xóm nghĩ về bản thân và hiếm khi chú ý đến việc liệu hành vi của họ có xúc phạm người khác hay không.
Có lẽ là thành kiến, nhưng trong số họ thực sự có nhiều tên trộm, kẻ lừa đảo và nhân vật phản diện, và đôi khi mang lại bệnh dịch hạch khủng khiếp...
Dư Hổ lôi kéo em gái chờ người nọ đi xa, mới gọi Lý Ngưu tiếp tục đi tới.
Đoàn người rất cẩn thận không tiếp xúc với lưu dân, sau khi xuất trình giấy thông hành cho cảnh vệ, trực tiếp từ cửa nam tiến vào tiền đồn.
Không giống với lần trước đến, nơi này biến hóa thật đúng là có chút lớn.
Dư Hổ nhớ rất rõ ràng, lần trước tới nơi này, con đường từ cửa nam đến kho hàng kia, chính là một con đường bùn đất, bên cạnh cái gì cũng không có.
Mà bây giờ, chẳng những mặt đường dán một tầng tro bụi, giẫm lên rắn chắc, hai bên đường lại càng xây mấy tòa nhà gạch đỏ.
Nhất là căn nhà lớn nhất kia, cửa chính đóng kín, trên đỉnh còn dùng gạch đắp một ống khói, bay lên khói đen.
Dư Hổ cho tới bây giờ chưa từng thấy qua kiến trúc kỳ quái như vậy, em gái và Lý Ngưu bên cạnh cũng chưa từng thấy qua, nhao nhao tò mò mở to hai mắt.
- Ca, đó là cái gì vậy.
- Hẳn là ống khói, anh nhớ trên lầu của mấy đại gia ở trấn đã được lắp đặt.
- Ống khói? Cái đó để làm gì?
- Hình như là nấu cơm? Anh nhớ là hình như thể thông khói nấu ăn.
- Nhưng bây giờ còn chưa đến lúc ăn cơm.
- Không biết, có lẽ. Đó là nơi để nấu ăn cho nhiều người.
Dù sao phố Bethe cũng không có gì kỳ quái như vậy.
Trái ngược hoàn toàn với vẻ mặt tò mò của ba người, những người áo khoác màu xanh ở đây ngược lại không còn tò mò đối với bọn họ như trước.
Ngoại trừ nhóm người mới vừa vào, người chơi nơi này đã sớm quen mắt mấy vị này, nên đều tò mò qua.
Vừa hay gặp Sở Quang đang lang thang trong khu công nghiệp.
Ánh mắt Dư Hổ nhất thời sáng lên, cách thật xa đã chào hỏi.
- Sở đại ca.
- Ôi, đã lâu không gặp, các cậu lại bắt được dã thú?
Nhìn con lợn rừng trên vai Dư Hổ và Lý Ngưu, trên mặt Sở Quang lộ ra nụ cười. Không tệ đâu.
Có lộc ăn rồi!
Thịt lợn rừng lần trước đều bị người chơi ăn hết, lần này hắn phải chừa lại cho mình một chút, đừng để tất cả đều bị người chơi mua.
- Vâng! Thật lớn!
Tiểu Ngư vui vẻ khoa tay múa chân biểu thị là nó rất lớn, Sở Quang không khỏi bị cô bé chọc cho trên mặt lộ ra tươi cười.
Nhìn em gái một cái, Dư Hổ tươi cười nói.
- Tiểu Ngư rất nhớ anh.
- Vâng! Tiểu Ngư rất nhớ anh.
- Tôi cũng nhớ các cậu.
Sở Quang cười xoa xoa cái đầu nhỏ của Tiểu Ngư, nhìn về phía Dư Hổ nói.
- Cái lêu kia bây giờ là các cậu đang ở?
- Ừm.
Dư Hổ gật gật đầu, ngượng ngùng cười nói.
- Tôi hơi sửa cái lều lại một chút, hiện tại nhìn rộng rãi hơn trước kia hơn nhiều, rất cám ơn.
- Không cần cảm ơn tôi, là Tiểu Ngư tặng cậu, đối với em gái cậu, tốt hơn một chút mới được.
Sở Quang tiếp tục nói.
- Lại nói tiếp, gân đây trôi qua như thế nào, còn có kẻ cướp đoạt quấy rầy các cậu hay không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận