Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 73: Gặp gỡ kẻ cướp! Trận chiến đầu tiên của người chơi! (1)

Chương 73: Gặp gỡ kẻ cướp! Trận chiến đầu tiên của người chơi! (1)Chương 73: Gặp gỡ kẻ cướp! Trận chiến đầu tiên của người chơi! (1)
Công dụng của axit axetic, axeton và metanol vẫn khá rộng.
Nếu chỗ tránh nạn của đội tiền đồn thật sự muốn công nghiệp hoá thì những thứ nguyên liệu hóa chất này đều ắt không thể thiếu.
Tuy tạm thời không cần dùng đến, nhưng Sở Quang vẫn tặng cho người chơi [WC thực sự có muỗi] 1000 điểm cống hiến, hơn nữa còn thông báo về sự đóng góp xuất sắc của cậu ta trong việc "sử dụng gỗ để làm nguyên liệu chế phẩm thành công axit axetic, axeton và metanol”.
Lại nói đây có tính là thông báo cho toàn bộ server trong tiểu thuyết võng du không?
Nhìn vẻ mặt tự hào của [WC thực sự có muỗi], cùng vẻ hâm mộ trong mắt người chơi khác, Sở Quang cảm thấy mình cần tiếp tục giữ vững truyền thống tốt đẹp này.
Ừm.
Không chỉ trong trò chơi.
Trên website official cũng nên thông báo một chút!
Sau này còn có thể làm một cái nhà danh nhân, ở trong đấy ghi là "Ngày nọ tháng nọ năm nọ, người chơi nào đó đạt được thành tựu nào đó...
Loại thành tựu này có thể giải quyết vấn đề phát triển, cũng có thể qua cửa một phó bản nào đó cần độ khó cao.
Làm một kẻ thống trị nghèo khổ, vinh dự rẻ mạt duy nhất mà anh có thể cho người chơi chính là phần thưởng có tính chất chỉ phí cao.
Sau khi xong việc, Sở Quang dẫn theo Dạ Thập cùng Nhặt Rác Rưởi dọc theo công viên đầm lầy Cao Giá ra khỏi thành, tiếp tục thăm dò về phía Bắc.
Vừa tìm tòi tung tích con mồi, vừa tìm kiếm mục tiêu có giá trị.
Các cụm công nghiệp của thành phố Thanh Tuyền chủ yếu tập trung ở góc Đông Nam thành phố, phân bố theo hình quạt với dọc theo vòng xoay thứ ba cùng thứ hai.
Mà ở phía Bắc của công viên đầm lầy Lăng Hồ lại lấy khu dân cư làm chủ, dọc theo quốc lộ ra khỏi thành thậm chí còn có thể thấy rất nhiều tòa nhà chưa được xây xong. Một vùng này ngoại trừ trường học, bệnh viện, giao thông cùng các loại phương tiện công cộng tương đối hoàn thiện ra, cũng không hình thành cụm công nghiệp với quy mô lớn, chỉ có một số nhà xưởng nhỏ lẻ của các công nghiệp nhẹ phân bố rải rác ở vùng ngoại thành, cùng trạm đốt rác thải làm hàng xóm.
Mà bây giờ hầu hết chúng nó đều bị rừng rậm bao phủ.
Khi chiến tranh hạt nhân đến đây, do lượng dân cư khổng lồ cùng giá trị chiến lược cực thấp ở ngoại ô phía bắc thành phố Thanh Tuyền, cho nên gần như không lọt vào đòn đánh trực tiếp của chiến lược vũ khí.
Nhưng ngược lại, sau khi trật tự sụp đổ hoàn toàn, lượng dân tị nạn khổng lồ lại mang đến cho nơi này một loại tại hoạ theo nghĩa khác.
Siêu thị, cửa hàng tiện lợi, chợ rau, trung tâm mua sắm rất nhanh bị tranh đoạt đến không còn, gặp nạn ngay sau đó chính là bệnh viện, trường học, văn phòng, thậm chí là tất cả cửa hàng bên đường, là trong từng cái tủ lạnh, tủ chứa đồ.
Không có bất kỳ chỗ tránh nạn nào sẽ mạo hiểm sự an toàn của mình để mở miệng thu nhận bọn họ, huống chi cũng không thể làm được, mà giao thông hoàn toàn tê liệt cũng khiến những người này rất khó rời khỏi đây.
Mặc dù là hôm nay, sau hai trăm năm, họ vẫn có thể từ lỗ đạn trên tường cùng mặt kính vỡ nát nhìn thấy thảm kịch đã từng xảy ra ở nơi này.
Trên tủ kính, bên cạnh kệ để hàng, thùng rác, thậm chí là bộ xương chưa bị xói mòn hoàn toàn vẫn còn được treo đến bây giờ.
"Shhh... cũng quá thảm rồi."
Nhìn bộ xương một lớn một nhỏ đang ôm nhau của hai cụ, Nhặt Rác Rưởi không đành lòng quay mặt đi, đóng lại cái thùng rác đang mở.
Phản ứng của Dạ Thập cũng xem như bình tĩnh, dù sao cậu cũng không phải đi theo Sở Quang rời xa nhà lần đầu tiên, đã sớm tập thành thói quen đối với tình huống ở đây, thậm chí còn bình luận hai câu như thể người chơi lâu năm.
"Phải nói rằng thiết kế bối cảnh của trò chơi này rất đúng chỗ... thật sự giống như đang ở thế giới sau khi tận thế vậy."
"Ở đây vốn dĩ chính là thế giới sau khi tận thế mà." Sở Quang nhàn nhạt thuận miệng trả lời một câu, cẩn thận quan sát tình huống của tủ kính trong cửa hàng, cũng đánh một cái ký hiệu vào bản đồ trên bản vẽ.
Đây hẳn là một tiệm bán quần áo.
Nhưng trên kệ để hàng không còn mấy bộ quần áo, hai chiếc vải rách được treo duy nhất cũng đã bò đầy nấm mốc đen sì.
Hiển nhiên rất lâu trước kia đã có người nhặt mót ghé thăm nơi này.
Hơn nữa không chỉ đến một lần.
"... Tôi cảm thấy chúng ta đang phí sức của mình." Dạ Thập thở dài nói,'Rõ ràng nơi này đã bị cướp đoạt sạch sẽ."
"Vẫn có thể tìm thấy một số thứ hữu dụng... Ví dụ như thứ này." Từ đằng sau ngăn tủ gần như đã bị đập nát tìm thấy một chiếc hộp may vá không bị hủy, Sở Quang ném nó đến tay Dạ Thập.
Kim có lẽ là nguyên liệu hợp kim, chỉ thì hẳn là bông nhân tạo, không bị hủy cũng không tôn tại vấn đề oxy hoá, đừng nói đã qua hai trăm năm, ngay cả hai trăm năm sau cũng có thể dùng.
Giờ phút này trạm đội quân tiền đồn thiếu nhất chính là những công cụ nhỏ này.
Đằng Đăng có lẽ sẽ cảm thấy hứng thú với nó.
Không còn thứ gì để lục soát nữa, cả nhóm chuẩn bị rút khỏi cửa hàng này.
Nhưng đúng lúc này, ở đằng xa bỗng nhiên truyền đến một tiếng gào thê lương bi thảm, theo sát sau đó chính là hai tiếng súng bằng bằng vang lên.
Nghe tiếng thì hình như là đạn 5mm.
Sở Quang nháy mắt cảnh giác, gỡ khẩu súng trường nòng sắt sau lưng xuống, cúi thấp thân mình trốn dưới góc chân tường, cẩn thận lần theo nguồn phát ra âm thanh.
Ở góc đường cách đó không xa, dưới tấm biển quảng cáo nghiêng ngả, người đàn ông với bộ áo khoác màu xám trúng đạn ngã xuống đất, sắc mặt hoảng sợ lùi về phía sau.
Máu tươi chảy ra từ sau lưng hắn, chảy đầy trên đất.
".. Người nhặt mót?" Không chờ một lát, góc đường lại lướt qua một bóng người.
Chỉ thấy một tay súng mặc áo khoác da thú, đang cắn nửa đầu thuốc lá, trong tay xách theo một khẩu súng trường nòng sắc chắp vá bằng rác thải, đi về phía người đang nằm trên mặt đất xin tha.
Ở phía sau của hắn còn có một người một chó đi theo.
Chỉ thấy trong tay đồng bọn kia cũng cầm theo khẩu súng trường có hình dạng tương tự, trên eo còn treo một chiếc rìu chữa cháy, một bên khác thì buộc xích chó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận