Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 680: Có thể thu trở về lợi dụng không chỉ là rác rưởi, đương nhiên cũng bao gồm cả thi thể (3)

Chương 680: Có thể thu trở về lợi dụng không chỉ là rác rưởi, đương nhiên cũng bao gồm cả thi thể (3)Chương 680: Có thể thu trở về lợi dụng không chỉ là rác rưởi, đương nhiên cũng bao gồm cả thi thể (3)
Người thương nhân già nua có khuôn mặt đầy nếp nhăn cũng gật đầu.
- Ừm... Tôi đúng là có nghe được một chút tin đồn, hình như những người đó còn rảnh tay can thiệp vào cuộc chiến giữa thị trấn Hồng Hà và Xà thị tộc nữa? Không biết là thật hay không.
Người thương nhân trẻ vặn nắp bình nước, chậm rãi uống một ngụm nước rồi nói.
- Không chỉ có vậy.
Ditway nảy sinh hứng thú, vội vàng hỏi.
- Anh kể nhanh đi.
Những thương nhân mới bên cạnh cũng vậy, họ đều háo hức nhìn vê phía chàng trai trẻ trước mặt.
Những thương nhân đi về phía Bắc quá ít, những người trở về từ phía Bắc lại càng ít hơn, trong quán rượu hầu như không nghe thấy tin đồn gì về phía Bắc, gần đây đài phát thanh "Tiếng nói thành Cự Thạch lại bận quảng cáo, căn bản không truyền tin về tình hình bên đó, khiến cho hầu hết mọi người vẫn còn giữ ấn tượng về ngoại ô phía Bắc như mùa đông năm ngoái.
Nghe nói những người sống sót ở đó bị mùa đông lạnh giá hành hạ đến mức phát điên, cũng không biết những người đó có vượt qua được không.
Thấy mọi người đều tập trung chú ý vào mình, chàng trai trẻ mỉm cười, chậm rãi nói tiếp.
- bộ Lạc Tước Cốt là kẻ thù không đội trời chung của họ, đương nhiên họ phải can thiệp vào cuộc chiến chống lại bộ lạc Tước Cốt, thêm vào đó những người chủ mỏ ở thị trấn Hồng Hà rất sẵn lòng bỏ tiền ra mua vũ khí tốt hơn với giá rẻ hơn, họ còn kiếm được một khoản tiền kha khá nhờ vào đó.
- Những người này rất thông minh, họ đầu tư số tiền kiếm được vào vùng Đất Chết ở phía Bắc, còn mua cả thiết bị cũ của thành Cự Thạch, nông nghiệp và công nghiệp đều phát triển rực rỡ. - Không chỉ vậy, họ còn chế tạo ra không ít thứ hay ho... Ví dụ như một loại bom có thể bay rất xa mà không cần máy bay, nghe nói đã gây không ít phiền phức cho những kẻ cướp đoạt đang vây hãm thị trấn Hồng Hà. Ngoài ra, họ còn cung cấp lính đánh thuê.
Ditway kinh ngạc nói:
- Tôi nghe nói đám người ở ngoại ô phía Bắc là Áo xanh lam? Dân cư trú ẩn? Những người đó có giỏi đánh nhau vậy sao?
Điều này hoàn toàn đảo lộn ấn tượng của hắn về những chú Chuột xanh kia.
Những người đó thực sự chịu chui ra khỏi phòng ấm áp của mình sao?
Người thương nhân trẻ tiếp tục nói: - Không chỉ giỏi đánh nhau, đồ tốt ở đó cũng không ít, các anh đã đến quán bar Dạ chỉ nữ vương chưa?
Nhắc đến quán bar Dạ chỉ nữ vương, chủ đề lập tức trở nên không nghiêm túc.
Những thương nhân này tuy không phải là đại gia nhưng tiền trong túi cũng không ít, cho dù chưa từng tiêu tiền ở đó thì chắc chắn cũng đã từng đàm phán kinh doanh ở đó.
Rất nhanh đã có người hào hứng chen vào.
- Anh vừa nói đến chuyện này thì tôi nhớ ra, tôi nghe nói gần đây họ lại chế tạo ra một số hàng dệt may không được chắc chắn lắm?
- Cửa hàng quần áo Sóc Xám hình như có bán, mấy hôm trước tôi còn mua mấy bộ tặng cho người tình cũ của tôi. Nhưng để thuyết phục cô ấy mặc vào thì phải mất nửa ngày trời.
- Ha ha ha ha.
Trên khuôn mặt của mọi người đều nở nụ cười mà ai cũng hiểu, nhưng người trẻ tuổi đã khơi mào cho chủ đề trước đó lại không nói gì nữa, chỉ mỉm cười nhìn mọi người trò chuyện.
Ditway không có tâm trạng để trò chuyện, tâm trí hắn đều đặt vào việc kiếm tiền.
Ngoại ô phía Bắc cũng bùng phát thủy triều sao?
Ở đó còn trồng rất nhiều ruộng?
Có lẽ...
Mình nên đến đó thử vận may. Ditway cảm thấy lòng bàn tay hơi nóng, nhìn những người đồng nghiệp xung quanh, lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh người thanh niên đó.
- Anh bạn, anh có cách nào không?
Người thanh niên nhìn biểu cảm trên khuôn mặt hắn, liền hiểu hắn đang nghĩ gì, mỉm cười nói.
- Làm người, tôi cũng may mắn kiếm được một khoản tiền nhỏ.
Ditway cẩn thận quan sát bộ đồ trên người người này, đúng là không giống hàng rẻ tiền, bao súng đeo ở thắt lưng còn làm bằng da nai.
Điều này không phổ biến ở thành Cự Thạch, hầu hết lính đánh thuê và thương nhân đều sử dụng đồ da lợn rừng và da linh cẩu làm chủ yếu.
Bởi vì đàn hươu không phải năm nào cũng đi qua vùng này, tuần lộc thượng hạng càng hiếm, thường vừa mới xuất hiện trên thị trường đã bị những kẻ thực sự không thiếu tiền mua mất.
Quan trọng nhất là anh chàng này còn khá trẻ.
Cũng chính sự trẻ trung này khiến Ditway không thể nắm bắt được thực lực' thực sự của hắn.
Ditway cười hì hì, rút một điếu thuốc từ trong túi ra đưa cho hắn, giọng nói mang theo chút nịnh nọt.
- Tôi tên là Ditway, làm kinh doanh thực phẩm ở thành Cự Thạch, đã xử lý xác chết cho Đoàn dân quân mười mấy năm rồi. Nói thật, những tên khốn đó thực sự không tử tế, dùng xong là vứt như giẻ lau. Nếu anh định làm ăn với chúng thì phải cẩn thận.
Người thanh niên không từ chối điếu thuốc của hắn, nhưng cũng không châm ngay, nhận lấy rồi đeo lên sau tai, mỉm cười nói.
- Tôi không làm kinh doanh thực phẩm, tôi làm mặt nạ phòng độc.
- Mặt nạ phòng độc? Đồ tốt đấy, lợi nhuận còn cao hơn cả cao dinh dưỡng!
Ditway giả tạo giơ ngón tay cái lên, mắt đảo một vòng, rồi cười hì hì nói.
- Anh bạn, có cách nào đưa tôi đi không? Tôi khá quan tâm đến thủy triều ở ngoại ô phía Bắc, anh biết đấy, tôi làm kinh doanh thực phẩm, cũng không xung đột với việc kinh doanh của anh.
Người thanh niên cười mà như không cười nói.
- Sao anh biết tôi không có hứng thú với việc kinh doanh thực phẩm? Nghe các anh nói nửa ngày, có vẻ như cũng khá kiếm ra tiền?
Anh chàng này... Tuổi không lớn, nhưng khẩu vị không nhỏ!
Không sợ chết no sao?
Ditway lẩm bẩm trong lòng một câu, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười nịnh nọt.
- Được chứ, chúng tôi đã lâu không có người đồng hành mới rồi, tôi có thể dạy anh cách làm ăn! Tin tôi đi, nhiều hàng như vậy anh chắc chắn ăn không hết, kéo anh em một phen, anh em chắc chắn sẽ không thiếu phần của anh.
Người thanh niên thành thạo rút một xấp danh thiếp từ trong túi ra, đưa cho Ditway và những thương nhân bên cạnh vẫn đang tò mò nghe trộm.
- Tôi tên là Thư Vũ, đây là danh thiếp của tôi.
- Những người cai trị ngoại ô phía Bắc đang cân nhắc việc tái chế rác' do thủy triều tạo ra, và gần đây tôi cũng đang định nhập một lô hàng từ ngoại ô phía Bắc.
- Nếu các anh quan tâm đến thị trường phía Bắc, có thể đến địa chỉ trên danh thiếp tìm tôi...
Khu công nghiệp ngoại ô phía Bắc.
Một nhà máy mới tinh đã được dọn sạch, và một tấm biển mới được treo lên [Nhà máy nhôm Ba Kỳ], và vật liệu sản xuất đương nhiên là loại nhôm hàng không A3 mới nhất được nghiên cứu ra.
Ba Kỳ này trong lĩnh vực chuyên môn, có thể không phải là người giỏi nhất trong số đó, nhưng về mặt kinh doanh thì hắn chắc chắn là một tay lão luyện.
Bản thân hắn sinh ra trong một gia đình thương nhân, gia đình làm kinh doanh rượu, và nghe hắn tự nói thì quy mô cũng không nhỏ.
Vì anh chàng này có bản lĩnh như vậy nên Sở Quang dứt khoát phát huy hết khả năng của hắn, trực tiếp cho hắn làm giám đốc nhà máy sản xuất vật liệu mới.
Một doanh nhân có 'nền tảng khoa học kỹ thuật, Sở Quang rất kỳ vọng vào tương lai của hắn.
- Nơi trú ẩn 404 là đối tác hợp tác vĩnh viễn của doanh nghiệp, đồng bạc của chúng tôi sớm muộn gì cũng sẽ được niêm yết trên sàn giao dịch lý tưởng, thậm chí còn có sở giao dịch độc lập. Đừng nghĩ rằng những đồng xu này vô dụng, chúng sẽ trở thành thứ có giá trị nhất trên vùng Đất Chết vu này.
- Cố lên! Tôi có thể bảo đảm với anh rằng, sự nghiệp của anh sẽ khiến cha anh ngạc nhiên. Khi người khác nhắc đến tên anh, anh sẽ là một trong những doanh nhân vĩ đại nhất trên vùng Đất Chết, chứ không phải con trai vô danh của một người bán rượu nào đó.
- Họ sẽ thân mật gọi anh là Tổng giám đốc Ba Kỳ!
Cửa khu công nghiệp.
Nghe Sở Quang vẽ bánh cho mình, Ba Kỳ không nhịn được nói.
- Anh cứ nói thẳng ra là ở miền Trung của lục địa Trung Châu lại xây dựng một thành Lý Tưởng đi... Còn cha tôi không phải là người vô danh, ông ấy ở tỉnh Vân Gian cũng có chút tiếng tăm.
Mặc dù chỉ là một chút!
Mắt Sở Quang sáng lên, búng tay một cái.
- Xây dựng lại một thành Lý Tưởng ở miền Trung ư? Ý tưởng này nghe có vẻ không tệ, tôi có thể đưa nó vào kế hoạch năm năm tới.
Ba Kỳ:-..-.
Anh chàng này nghiêm túc sao?
Dừng lại một lát, thùng sắt đứng trước mặt Sở Quang thả lỏng vai, tiếp tục nói.
- Đề xuất của anh thực sự rất hấp dẫn, trước đây tôi thực sự đã mơ như vậy, nhưng bây giờ. ... Nói thật, tôi muốn trở thành người hơn.
Sở Quang nhẹ nhàng võ vai hắn.
- Tôi vẫn luôn coi anh là người, bạn của tôi, không có nửa lời giả dối trong câu nói này.
- Mà anh cũng đã thấy. Trong đội ngũ của chúng ta ngoại trừ những chàng trai tuấn tú và cô gái xinh đẹp, cũng có thắn lằn, gấu và người máy, thậm chí còn có cả người chuột mà anh chưa từng thấy... bọn hắn đều là đồng đội của chúng ta, chúng ta sẽ không vẻn vẹn bởi vì dáng dấp bọn hắn khác biệt với chúng ta liền dùng ánh mắt khác xem thường bọn hắn.
- Chỉ cần họ tuân thủ các quy tắc, sẵn sàng trở thành người hữu ích cho xã hội.
Lời nói chân thành này có lẽ đã làm Ba Kỳ cảm động.
Sở Quang có thể cảm nhận được, đôi mắt đỏ ngầu dưới thùng sắt, ít nhiều cũng mang theo chút cảm động và hy vọng.
Ba Kỳ phấn chấn nhìn Sở Quang, nghiêm túc nói.
- Tôi thừa nhận rằng, ở đây tôi thực sự cảm thấy những điều anh nói, ngoại trừ việc không ai trong số các anh muốn chấp nhận một người như tôi.
- Tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp các anh, và tôi cũng hy vọng anh sẽ giữ lời hứa, giúp tôi trở lại bình thường.
Sở Quang khẽ gật đầu.
- Tôi đảm bảo với anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận