Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 359: Những kẻ liều mạng và thương vong bất ngờ (1)

Chương 359: Những kẻ liều mạng và thương vong bất ngờ (1)Chương 359: Những kẻ liều mạng và thương vong bất ngờ (1)
Nhưng anh ta không nói gì cả.
Làm chút việc làm ăn nhỏ cũng không ảnh hưởng toàn cục, anh còn không đến keo kiệt đến mức hạn chế những nhân viên tiêu tiền ở đâu.
Miễn là đừng trì hoãn chính sự của mình.
Tuy nhiên, những tên này thật là chó... Bình thường không thấy bọn họ vui vẻ đi làm, hôm nay một hai người đều đi xếp hàng ở bên cạnh thang máy.
Lu Yang hung hăng trừng mắt nhìn mấy người quen cũ của khoa hậu cần đang ngồi xổm trên mặt đất, không nói gì mà rời khỏi. ...
Vào khoảng 9 giờ sáng, một trận bão tuyết bất ngờ rơi xuống tiền đồn. Gió bắc thổi vù vù, thiếu chút nữa đều xốc lên nóc nhà kho thóc.
Cũng may Sở Quang tìm La Hoa mượn một bình xịt xốp, gia cố nóc nhà kho lúa, xem như cứu kho thóc lung lay sắp đổ trở về.
Nhìn Sở Quang bị thổi thành người tuyết, từ ngoài doanh trại tiến vào, vẻ mặt La Hoa bất đắc dĩ mà đồng tình nói.
- Nói thật... Điều kiện nơi này của các anh cũng quá đơn sơ, trong nơi trú ẩn không có mấy dụng cụ sản xuất linh tinh sao?
Sở Quang vỗ vỗ tuyết đọng treo trên người, thuận tay đặt bình xịt xốp kia ở cửa doanh trại, không thèm để ý nói.
- Có lẽ do nơi trú ẩn xây được một nửa lại không còn ngân sách đi. Anh có khá hơn chút nào không?
- Tốt hơn nhiều... Mà tối qua tôi có nói điều gì kỳ lạ không?
Vẻ mặt La Hoa đầy khẩn trương hỏi.
Anh vẫn có tự biết rõ đối với cái miệng này của mình, bình thường cũng không thể quản được, uống rượu lại càng vô tư.
Sở Quang đương nhiên sẽ không nói cho anh ta biết, mình vẽ hơn 200 điểm nhấn trên VM, vì thế thuận miệng biên soạn một câu chuyện cho có lệ. - Không, anh đã kể cho tôi câu chuyện của anh ở quê nhà và người yêu nhân bản.
- Được rồi được rồi, cầu xin anh đừng nói nữa.
La Hoa cuống quít ngăn cản Sở Quang nói tiếp, đồng thời nhìn Ngải Tư bên cạnh một cái.
Thấy cô căn bản không nhìn sang bên này, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Trên Khai Thác Giả chỉ lớn như vậy, anh cũng không muốn chuyện riêng tư của mình bị truyền về, trở thành trò cười của đồng nghiệp.
Phải không?
Sở Quang ngoài ý muốn nhìn anh ta một cái.
Thật sự có sao?
Sở Quang vốn không để ở trong lòng, bỗng nhiên có chút tò mò.
Lúc này, Ngải Tư ngẩng đầu lên.
- Lát nữa đội trưởng sẽ đến một chuyến, vừa rồi liên lạc, tôi đã nói với anh ta chuyện anh uống rượu say, anh tốt nhất nên suy nghĩ làm thế nào để giải thích với anh ta đi.
- Cái gì gọi là say rượu? Tôi gọi đó là xã giaol
La Hoa ngụy biện, học theo lời Sở Quang dạy anh.
Ngải Tư hơi sửng sốt, bình tĩnh lại, mặt không chút thay đổi nói.
- Anh có thể giải thích với đội trưởng.
Nghe được những lời này, La Hoa nhất thời giống như một quả bóng da bị xì hơi, ngậm miệng không nói lời nào.
Sở Quang an ủi vỗ võ bả vai anh ta, cho anh một nụ cười thân thiện.
- Yên tâm, bằng hữu của tôi, tôi sẽ thay anh giải thích.
La Hoa cảm động nhìn lại.
- Cảm ơn ngài, ngài thực sự là một người tốt!
Sở Quang cười cười nói.
- Không cần khách khí, dù sao anh cũng giúp tôi không ít việc. Khu, ý tôi là, sau này liên lạc với trưởng khoa các anh còn phải làm phiền anh.
Thật tốt khi được làm việc với một chàng trai đơn thuần.
La Hoa không nhận ra chút nào, cười nói:
- Không dám nói phiên phức, đó là công việc của tôi! Sau này có gì phiền toái, miễn là tôi có thể giúp đỡ, cứ đi tìm tôi.
Sở Quang:
- Nhất định!
Ngải Tư: -......
Trận bão tuyết này rơi khoảng hơn một giờ, trước mười giờ rưỡi mới dừng lại một chút. Vào thời điểm này, cổng phía bắc của công viên đất ngập.
Lu Yang mặc áo giáp động lực mang theo bốn lính thủy đánh bộ, đi tới cửa bắc của căn cứ tiền đồn, phía sau còn có một máy bốn chân đeo rương lớn.
Không giống như phối trí lần trước.
Ngoại trừ bộ giáp động lực trên người đại úy Lu, trong số bốn lính thủy đánh bộ đi theo, chỉ có hai người mặc áo giáp động lực, cầm súng trường Gauss có uy lực hung mãnh.
Về phần hai người còn lại, thì là bộ giáp ngoài cơ giới mặc quần áo nhẹ nhàng. Một người tay cầm súng trường tấn công nhỏ gọn, nhẹ nhàng, người còn lại ôm một khẩu súng máy hạng nhẹ.
Ngoại trừ tiếp tế đặt trên con chó máy, phía sau bọn họ đều đeo ba lô rất lớn rất nặng, xem ra chuẩn bị tốt cho một chuyến đi dài.
Sở Quang thông qua VM tuyên bố nhiệm vụ, mang theo bốn người chơi nhỏ cầm súng trường ống sắt, nghênh đón các các đồng minh của mình.
Nhìn Sở Quang đi tới trước mặt, Lu Yang cười nói.
-... Trên đường đến, chúng tôi gặp hai con gấu nâu biến dị, chậm trễ một chút.
- Vận khí của các anh thật tốt, còn có thể đồng thời gặp được hai con.
Con gấu đâu?
Những người này không tái chế con mồi sao? Sở Quang liếc mắt nhìn những người này một cái, không thấy bóng dáng của con gấu đâu ca.
Nghĩ đến đây, hắn đưa tay điểm vài cái lên VM, gửi tin nhắn cho Tiểu Thất, bảo cô ta giúp chỉnh sửa nhiệm vụ, phái hai người chơi hệ cảm giác đi về phía bắc, xem có thể tìm được hai con gấu nâu biến dị hay không.
Trọng lượng của gấu nâu biến dị có thể đạt tới hơn 1000 ký, trong mắt Sở Quang đều là thịt.
Một cơn bão tuyết vừa xảy ra.
Nếu may mắn, có thể tìm thấy nó.
- Có lẽ là một đực một cái.
Lu Yang sảng khoái cười cười, nhìn Sở Quang vũ trang hạng nặng tiếp tục hỏi.
- Xem ra các anh đã chuẩn bị xong?
Sở Quang thản nhiên cười cười nói.
- Chúng ta bất cứ lúc nào đều được.
Lu Yang:
- Chúng tôi cũng vậy! Vậy thì làm ơn ngài dẫn đường!
Sở Quang gật đầu, ra hiệu cho bốn người chơi nhỏ phía sau đã sớm không thể chờ đợi được.
- Xuất phát!...
Người chơi chưa từng đi qua rìa đường vành đai số 5, Sở Quang ngược lại đã đi qua vài lần, nhưng đó đều là chuyện mùa thu, trời tuyết hoàn toàn là một loại tình huống khác.
Tuy nhiên không sao, đường Bethe có rất nhiều người nhặt mót, chính là dựa vào tài nguyên bên cạnh đường vành đai số 5 sống qua ngày.
Sở Quang mang theo người đi phố Bethe một chuyến, tìm được Dư Hùng đảm nhiệm chức cảnh vệ đội trưởng, tính toán mượn một tiểu tử thông minh đến hỗ trợ.
Nghe Sở Quang nói xong, Dư Hùng lập tức trả lời.
- Vừa mới có một trận bão tuyết, tiểu tử Dư Hổ kia vừa hay ở nhà, nếu không tôi gọi em ấy tới giúp ngài, nó rất quen thuộc đường vành đai số 5.
- Không cần, chúng ta chỉ cần một hướng dẫn viên, thời tiết quỷ quái này để cho cậu an tâm ở nhà đi, bên cạnh đường vành đai 5 cũng không có việc gì để làm.
Dư Hùng cười cười nói.
- Được, có chỗ nào cần thì cứ phân phó, tôi nhất định sẽ giúp ngài giải quyết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận