Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 429: Bác sĩ và thợ săn tiền thưởng (2)

Chương 429: Bác sĩ và thợ săn tiền thưởng (2)Chương 429: Bác sĩ và thợ săn tiền thưởng (2)
Nhưng mặc dù như vậy, vẫn không có ai đến ứng tuyển...
Sở Quang vừa nghe lời này, lập tức hiểu được vấn đề nằm ở đâu.
Hầu hết người chơi trong phiên bản Alpha 0. 8 đều ở làng Tân Thủ - đó là tiền đồn.
1 bạc theo giờ cộng với điểm cống hiến, đối với người chơi mới dưới LV5 mà nói vẫn rất khả quan, nhưng đối với những người chơi cũ vừa trải qua một làn sóng tư liệu mà nói thì hơi ít.
Nhất là giết mổ cần ngưỡng cửa, không phải ai cũng có thể giống như lão huynh Tráng Trứng, đao pháp vận dụng tự nhiên, ba lần năm mười lăm đã cạo sạch sẽ.
- Không có việc gì, những công việc này không có người chơi nguyện ý làm, chúng ta có thể tìm lưu dân bên ngoài. Một hồi tôi sẽ đi đến trại của những người lưu vong, ông đi với tôi.
Tuy rằng đối với những lưu dân kia có hoài nghi nhất định, nhưng nghe được quản lý đại nhân nói như vậy, Lư Tạp cũng không nói gì nữa, cung kính gật đầu.
- Vâng, đại nhân.
Ngay khi Sở Quang mang theo lão Lư Tạp cùng hai gã cảnh vệ đi về phía cửa đông, lúc này tình huống trong doanh trại lưu dân cũng không lạc quan.
Nhìn ông lão cuộn mình trong lều trại, vẻ mặt bệnh hoạn, thỉnh thoảng ho khan, trên mặt Cửu Lê tràn đầy vẻ nghiêm trọng.
Đây là lần thứ tư anh ta thấy ngày hôm nay.
Ngay cả khi anh không phải là một bác sĩ, anh vẫn có thể nhìn thấy tình trạng của ông lão không phải rất lạc quan.
- Bọn họ bị bệnh, rất có thể là thương hàn.
Người đàn ông thân hình gây gò đứng ở bên cạnh Cửu Lê, nhắc nhở.
- Nếu không nhanh chóng xử lý sẽ rất phiền toái.
Tên anh ta là Cửu Tầm, là em trai của Cửu Lê, đồng thời cũng là trợ thủ của anh trai. Lúc trước anh ta không phải có cái tên như thế, nhưng anh trai được lãnh chúa nơi này ban cho họ, anh ta cũng đổi tên theo, xem như cải đạo văn hóa của người dân nơi đây.
Cửu Lê lâm vào yên lặng, một lúc lâu sau mới nói.
- Cũng không thể đuổi bọn họ ra ngoài.
- Chúng ta không có lựa chọn nào khác. Chúng ta không có thuốc, cũng không có bác sĩ, bọn họ căn bản không chống đỡ được, làm sao cũng là chết.
Cửu Tầm cố gắng khuyên nhủ.
- Chúng ta chết một nửa người mới đi tới nơi này! Chẳng lẽ chỉ vì mấy ông lão đã dạp nửa chân vào quan tài ——
- Anh nói ai ở trong quan tài?
Âm thanh nổi giận từ một bên truyền đến.
Chỉ thấy một người đàn ông thân hình to lớn, đi ra từ trong đám người, túm lấy cổ áo của Cửu Tầm, gắt gao trừng mắt, chất vấn.
- Anh muốn làm gì với cha của tôi? Tôi ở ngay đây, tôi muốn xem ai dám đưa ông ấy ra khỏi đây!
Thanh niên này tên Tôn Thành, là một đồ tể, đến từ một thôn nhỏ quy mô trăm người ở trung tâm tỉnh Hà Cốc.
Do cướp bóc của những kẻ cướp đoạt, y đã phải rời khỏi nhà và đi theo đồng bào của mình, từ bỏ ngôi nhà bị đốt cháy của mình và di cư về phía nam trong mùa đông lạnh lẽo để tìm kiếm cơ hội sống sót.
Giống như không ít người ở đây, bọn họ là đội ngũ gia nhập nửa đường. Mà vì đi tới nơi này, bọn họ và những người này giống nhau, trả giá thương vong không nhỏ.
Nể mặt bát cháo nóng tối hôm qua, y được Cửu Lê thuyết phục, giao ra súng trong tay.
Tôn Thành vốn cho rằng tất cả đều đáng giá.
Nhưng vừa rồi, lúc y ở ngoài nhặt củi, lại nghe nói trước cửa nhà mình có một vòng người vây quanh.
Đoán được có chuyện không tốt xảy ra, Tôn Thành không nói hai lời, lập tức bỏ lại công việc trên tay chạy tới. Thật trùng hợp, y vừa đến nơi này, đã nghe thấy Cửu Tầm nói những lời kia, nhất thời tức giận nổi trận lôi đình, hận không thể xé rách người trước mắt.
Cửu Tầm im lặng không lên tiếng, mặt không chút thay đổi nhìn y, tùy ý y xách lên cao, tay phải đã sờ đến chủy thủ trong túi.
Mắt thấy sắp xảy ra xung đột, trong đám người có mấy người lập tức đứng ra.
Có người đứng ở phía sau Cửu Tầm, cũng có người đứng ở phía sau Tôn Thành, hai nhóm người trừng mắt nhìn nhau.
Bầu không khí tại hiện trường giương cung bạt kiếm.
Rất rõ ràng, Cửu Tầm bên này trợ giúp nhiều hơn một chút, xung quanh cơ hồ đều là người của bọn họ.
Biết nếu thật sự xảy ra xung đột, khẳng định là bên mình chịu thiệt, Tôn Thành buông tay nắm lấy cổ áo Cửu Tầm, híp mắt nhìn về phía Cửu Lê bên cạnh.
- Tôi xem như đã hiểu rõ, các anh tính toán qua cầu rút ván.
Cửu Lê nhìn chằm chằm y.
- Tôi chưa từng nói như vậy.
- Chưa từng nói như vậy?
Tôn Thành lạnh lùng cười.
- Các anh vừa rồi nói cái gì, trong lòng rõ ràng, người bên cạnh cũng đều nghe thấy, còn cần tôi lặp lại một lần sao?
Cửu Lê bình tĩnh nhìn y, nói.
- Tôi xin lỗi vì phát biểu của em trai tôi, tôi chưa bao giờ nói sẽ từ bỏ bất cứ ai và không có ý định này. Bây giờ có người bị bệnh, và để ngăn chặn sự lây lan của bệnh dịch hạch, chúng ta phải tách những người bị bệnh khỏi những người khỏe mạnh. Chúng ta đến đây vì sự đoàn kết, phải không?
- Đoàn kết? Thừa dịp lão tử không có ở đây, định ném cha của lão tử ra ngoài mà gọi là Đoàn Kết? Các người đã quên lúc đi ngang qua bão tuyết à, ai yểm trợ cho các người! Tôi xem như thấy rõ, trong mắt các người chỉ có thể nhìn thấy chính mình!
Tôn Thành nâng cằm lên, gắt gao nhìn chằm chằm đối phương. - Lời nói của tôi đặt ở chỗ này, cha tôi sẽ không đi đâu, tôi sẽ tự mình chiếu cố ông ấy. Nếu anh muốn đưa ông ấy đi, hãy bước qua xác của tôi.
Bầu không khí rơi vào bế tắc.
Ngay khi hai bên giằng co không dứt, một giọng nói do dự bỗng nhiên từ bên cạnh vang lên.
- Cha của cậu bị nhiễm trùng do tê cóng, nếu điều trị kịp thời còn có cứu, trễ một chút chỉ sợ phải cắt cụt tứ chi.
Cửu Lê và Tôn Thành không hẹn mà cùng nhìn về phía âm thanh truyền đến, chỉ thấy một người trẻ tuổi hơn khoảng hai mươi tuổi đứng ra từ trong đám người.
Vóc người của cậu ta không cao, thân thể cũng không tính là cường tráng, mái tóc xoăn nhẹ dính trên trán, thoạt nhìn có chút tang thương.
Ấn tượng của Cửu Lê đối với người này ngược lại không sâu, nghĩ rằng người này là nửa đường gia nhập vào đội ngũ của bọn họ.
- Cậu biết y thuật?
Người thanh niên gật đầu.
- Hiểu một chút, tuy rằng tôi chủ yếu là... Uh, anh có thể được hiểu là phẫu thuật.
Tôn Thành nắm lấy bả vai cậu ta, kích động nói.
- Cậu có thể chữa khỏi cho cha tôi?
- Có thể.
Người thanh niên kia nuốt nước bọt, chậm rãi gật đầu nói.
- Nhưng tôi cần các anh giúp tôi chuẩn bị vài thứ. Sau đó, tôi phải đối phó với vết thương bị viêm của ông ta. Anh có thể di chuyển ông ta đến chỗ của tôi không? Ở đây không có điều kiện để phẫu thuật.
Cửu Lê liếc mắt nhìn em trai của mình một cái, nháy nháy mắt.
- Tôi có một cái cáng, để tôi đi lấy.
Cửu Tầm lộ ra vẻ mặt không tình nguyện, nhưng lời của anh trai, hắn vẫn xoay người đi.
Bầu không khí tại hiện trường đã được nới lỏng một chút. Thấy cha mình được cứu, Tôn Thành lúc trước còn định ra tay bây giờ tỉnh táo lại.
Đoàn người bận rộn trước sau, khiêng ông lão đến chỗ của tiểu tử kia ở, lúc đặt cáng xuống, Cửu Lê nhìn tiểu tử kia hỏi.
- Cậu tên gì?
- Ân Phương.
- Tôi không có ấn tượng gì về cậu, ngươi vào đội khi nào?
- Đoạn đại khái là ở trung tâm tỉnh Hà Cốc, lúc đó tuyết còn chưa lớn như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận