Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 447: Chiến thuật của phân viện học viện và người chơi (1)

Chương 447: Chiến thuật của phân viện học viện và người chơi (1)Chương 447: Chiến thuật của phân viện học viện và người chơi (1)
Khi Ân Phương nói ra hai chữ xin lỗi, không khí trong phòng làm việc có chút vi diệu.
Sở Quang cẩn thận suy tư trong chốc lát, cũng không nghĩ ra tên này có thể làm cái gì có lỗi với mình.
Yên lặng một lát, Sở Quang nhìn về phía hắn hỏi.
- Cậu quên mật khẩu?
- Vậy thì không có.
Tựa hồ không ngờ Sở Quang lại hỏi như vậy, Ân Phương bị sặc ho khan một tiếng nói.
- Trí nhớ của tôi vẫn rất tốt.
- Cậu phá hủy Tiểu Thất?
4
Có vẻ như không phải.
Sở Quang thở dài:
- Cho nên rốt cuộc là chuyện gì?
Vẻ mặt Ân Phương khó có thể mở miệng, do dự một hồi lâu rốt cục mở miệng.
- Là về những gì tôi nói trên đường. Muốn đưa di vật của tiến sĩ Nguyên Lý cho học viện, tôi phải xin lỗi ngài, tôi suy nghĩ không chu đáo lắm.
Chỉ có thế thôi.
Sở Quang thở phào nhẹ nhõm, cũng không khỏi không nói gì.
Vẻ mặt tên này bày ra làm như có chuyện rất quan trọng, làm cho hắn còn tưởng rằng xảy ra chuyện lớn gì đó rất nghiêm trọng, kết quả không ngờ là loại chuyện nhỏ như lông gà lông vịt này.
- Ồ, cái đó... Không cần phải để ý, cậu không nói tôi cũng sắp quên.
Sở Quang cũng không phải người bụng dạ hẹp hòi, chút chuyện nhỏ không liên quan không ngứa này, còn không đủ để cho hắn ghi thù. Thấy Sở Quang không để ở trong lòng, Ân Phương tuy rằng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn nghiêm túc tiếp tục nói.
- Mặc kệ nói như thế nào, chuyện này đúng là tôi thiếu suy nghĩ. Tôi về sau cẩn thận suy nghĩ một chút, nếu như tôi giao di vật cho học viện, bọn họ xem qua video hoàn chỉnh, nhất định sẽ tới nơi này truy tìm tung tích cái vali kia.
- Chúc mừng cậu, nghĩ đến những chuyện thứ mà bất cứ cá nhân nào đều có thể nghĩ đến.
Sở Quang nhìn hắn tiếp tục nói.
- Hơn nữa, cho dù cậu giao băng video này cho học viện, cũng không tồn tại cái gì lấy công chuộc tồi, nhiều lắm là cho bọn họ thêm một cái lý do giết cậu.
Ân Phương sửng sốt một chút.
- Tại sao...
- Cậu đã nói qua, điều này khác biệt với lịch sử học viện mà cậu hiểu được trước đó, thân là một trong ba vị người sáng lập ra học viện - tiến sĩ Nguyên Lý chưa từng đến tỉnh Hà Cốc, càng không có tới thành phố Thanh Tuyền cực nam tỉnh Hà Cốc, cậu có cân nhắc qua việc học viện cố ý che giấu manh mối này không.
Ân Phương lâm vào trong suy nghĩ.
Có thể thấy, đứa bé này tuy rằng ngây thơ một chút, nhưng cũng không phải thật sự ngốc.
Uống một ngụm nước ấm trong chén, Sở Quang dừng lại một lát, tiếp tục nói.
- Suy đoán hợp lý, có hai tình huống. Tình huống đầu tiên, tiến sĩ Nguyên Lý xảy ra tai nạn trên đường đi đại liệt cốc hoặc là ở ngay đại liệt cốc, nhưng điều này không thực tế lắm, bởi vì cậu nói vị tiến sĩ Nguyên Lý này đã có những đóng góp xuất sắc cho việc thành lập học viện.
Ân Phương nghiêm túc gật đầu.
- Đúng vậy... Đứng đầu tam đại phân viện chính là lấy tên của ông ấy mà đặt tên, bao gồm cả súng trường phóng xạ của chúng ta cũng là tên của ông ấy, nếu như không có ông ấy, học viện không có khả năng sinh ra. Sở Quang:
- Như vậy chỉ còn lại một khả năng khác, sau khi tiến sĩ Nguyên Lý của các cậu thành lập học viện, cho rằng tình huống B tồi tệ nhất có thể xảy ra, cho nên giấu diếm đi sự tồn tại của băng video ba chiều.
Ân Phương phản bác:
- Điều này cũng không thể nói được, nếu tình huống xấu nhất như ông ấy tưởng tượng đã xảy ra, chẳng lẽ càng không nên chỉ dẫn người đời sau của ông ấy đi tìm hy vọng sao.
Sở Quang:
- Có lẽ ông ấy cho rằng không trông cậy vào các cậu.
Ấn Phương sửng sốt một chút.
-... Ý ngài là sao?
Sở Quang thản nhiên cười cười nói.
- Không có gì, chính cậu cũng nói, lịch sử của học viện đã được hai trăm năm, trong đó chắc chắn đã xảy ra rất nhiều điều. Có lẽ, nó sớm đã không còn là học viện năm đó.
Lúc nghe được những lời này, Ân Phương cơ hồ theo bản năng ngầm kết luận, đây là suy đoán không có căn cứ, nhưng hắn lại nghĩ không ra lý do phản bác nào khác.
Trong thực tế, trong hai thế kỷ qua, ảnh hưởng của học viện đã thực sự suy yếu quá nhiều. Từ trải rộng toàn bộ đất chết, cho đến bây giờ đã co rút lại đến sâu trong đầm lầy Bàng Hoàng, ngay cả truy bắt phản đồ cũng cần tuyên bố treo thưởng với những thợ săn tiên thưởng kia.
Nhìn Ân Phương yên lặng không nói, Sở Quang an ủi hắn một câu, nói.
- Trên thực tế, không cần phải cảm thấy quá chán nản, cho dù đó là vì sự không tin tưởng, hoặc chỉ đơn giản là không muốn đặt trứng trong cùng một giỏ, hình ảnh ba chiêu này đang ở trong tay của chúng ta. Nếu cậu bối rối về quyết định của Tiến sĩ Nguyên Lý, điều nên làm bây giờ không phải là để tìm hiểu những gì đã xảy ra ở hai thế kỷ trước?
Nghe được những lời cuối cùng của Sở Quang, trong ánh mắt mê mang của Ân Phương bỗng nhiên nổi lên một tia minh ngộ, thật giống như nghĩ thông suốt cái gì đó.
- Cám ơn. Tôi dường như hiểu. Sở Quang cũng không ngờ tên này dễ lừa gạt như vậy, mình chỉ tùy tiện an ủi hai câu mà thôi, hắn đã bày ra một bộ biểu tình bị chấn động lớn.
Chẳng qua, tóm lại là tiết kiệm cho mình không ít chuyện.
- Hiểu là tốt rồi, vậy cậu hiện tại ——
- Tựa như ngài nói, tiến sĩ Nguyên Lý sở dĩ lưu lại đoạn hình ảnh ba chiều kia ở đó, không để cho học viện thu hồi, trong này khẳng định tồn tại ẩn tình nào đó. Có lẽ đoạn hình ảnh kia chính là vì chúng ta mà lưu lại,
Ánh mắt Ân Phương dần dần kiên định, nhìn Sở Quang nghiêm túc nói.
- tôi nhất định phải điều tra rõ ràng, hai trăm năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
Sở Quang hơi sửng sốt một chút, nhìn hắn gật đầu.
- Chủ ý này không xấu, tuy nhiên. Tôi không có khả năng để cậu đi, ít nhất là trong một thời gian ngắn.
Ân Phương lắc đầu và nói:
- Tôi sẽ không đi, ngược lại, tôi sẽ ở lại.
- Đây không phải là trao đổi, mà là yêu cầu, tôi cần sự giúp đỡ của ngài.
Sở Quang:
- ... Cậu cần tôi giúp thì cứ nối, bất cứ điều gì.
- Tôi muốn thành lập một đoàn khảo sát.
Ánh mắt Ân Phương kiên định nhìn hắn, tiếp tục nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận