Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 421: Tin tức từ miền Bắc và làn sóng thứ hai của dòng chảy (2)

Chương 421: Tin tức từ miền Bắc và làn sóng thứ hai của dòng chảy (2)Chương 421: Tin tức từ miền Bắc và làn sóng thứ hai của dòng chảy (2)
Vanus thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy nước nóng.
Trong thời tiết ma quái này, mặt sông sẽ đóng băng.
Tắm nước lạnh đơn giản là tra tấn. ...
Đêm khuya.
Tắm rửa xong thay một thân quần áo lông thú, Vanus ngồi trong lều đốt chậu than, quản đốc Dương Nhị Cẩu đi tới, đưa cho y một cái hộp gỗ.
Hình dạng của hộp gỗ rất giống với khuôn gạch, nhưng ngược lại không nhúng bùn, trong đặt một miếng khoai lang nướng nóng tay, cùng với một sợi thịt khô dài, to dài bằng ngón cái.
- Nước nóng ở trong lò đun sôi, nếu cần thì tự mình đi lấy.
Dương Nhị Cẩu ngồi ở bên cạnh y, nhếch miệng nói.
- Ngày đầu tiên đi làm cảm giác như thế nào? Còn quen không?
Vanus âm thầm cười khổ, nào dám oán giận cái gì.
Ở chỗ này làm việc, ít nhất có lửa sưởi ấm, sau khi đưa vào lò nung thì nhàn rỗi hơn, so với những bộ hạ y đang đào rãnh ở phía bắc không biết thoải mái hơn bao nhiêu.
- Cảm giác rất tốt... Cậu sống ở đây bao lâu rồi?
Dương Nhị Cẩu nói.
- Đã hơn một tháng rồi, sao vậy?
Vanus:
- Trông cậu rất quen thuộc ở đây, tôi nghĩ rằng cậu đã ở lại trong một thời gian dài.
Dương Nhị Cẩu cười nói:
- Quen thuộc thì chưa nói tới, tuy nhiên nơi này đối với những người như chúng tôi mà nói quả thật giống như nhà vậy.
Vanus: - Nhà? Dương Nhị Cẩu:
- Đúng vậy, chúng ta vốn đều là người sắp chết, thiếu chút nữa đã chết trong ngục tối của kẻ cướp đoạt. Sau đó là quản lý đại nhân anh minh thần võ, đem cờ cắm ở sào huyệt của kẻ cướp đoạt... Những người được cứu như chúng ta cũng không có nơi nào để đi, dứt khoát ở lại.
Thật ra, so với những người tan cửa nát nhà được giải cứu kia, cậu vẫn có chỗ để đi, ra khỏi công viên đất ngập nước đi bốn năm km về phía nam là có thể đến phố Bethe, người thân của cậu đều ở đó.
Nhưng ở nhà nào có thoải mái như nơi này?
Chẳng những có phòng ấm áp, còn có củi sưởi ấm, mỗi ngày không lo ba bữa cơm, còn cho tiền tiêu... Nói thật, trước khi tới nơi này, cậu vẫn lần đầu tiên nghe nói trên thế giới này có loại đồ ăn tối này.
Phố Bethe cũng không hứng với ăn tối gì, ngay cả đèn dầu cũng là vật hiếm lạ, trời âm thâm, lâu đài của con đĩa già còn sáng đèn, mọi người đã sớm chui vào trong chăn nghỉ ngơi. Nhiều lắm là chạng vạng làm một nồi lúa mạch xanh cà ra như bột nhão, phơi khô thành bánh lúa mạch xanh, để lại làm lương khô ngày hôm sau.
Lúc trước, một nhà lão đĩa nữa sau khi bị quản lý đại nhân dùng súng pháo đuổi đi, Dương Nhị Cẩu còn xin nghỉ phép trở về nhìn thoáng qua trong nhà, nhưng đợi không được hai ngày, đã lại chạy về nơi đây. Cậu chẳng những không có ý trở về, thậm chí còn muốn đón lấy mọi người trong nhà.
Những ngày ở đây giống như thiên đường.
Dương Nhị Cẩu nói nửa ngày, miệng khô lưỡi đắng, phát hiện mình vẫn đang nói, vì thế tò mò nhìn Vanus một cái.
- Còn anh thì sao? An cũng được quản lý đại nhân giải cứu?
-ÙỪ...
Lo lắng đến thanh danh quân đoàn ở bên ngoài, Vanus không dám nói mình là người của quân đoàn, vì thế hàm hồ gật đầu một cái.
Ánh mắt Dương Nhị Cẩu sáng ngời, cũng không hoài nghị, tiếp theo lại tiếp tục thao thao bất tuyệt nói vê cuộc sống nơi này của mình tốt bao nhiêu, dưới sự thống trị anh minh thần võ của quản lý bọn họ, chẳng những ăn no mặc ấm, hơn nữa còn rời xa kẻ cướp đoạt cùng dị chủng quấy rầy.
Nghe quản đốc này nói, Vanus lâm vào yên lặng, trong lòng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Người dân ở đây dường như cũng sống dưới trật tự.
Tuy nhiên so với lãnh thổ mà quân đoàn thống trị, lại là hai loại trật tự hoàn toàn không giống.
Trong lòng y không chút hoài nghị, trật tự quân đoàn là tối cao vô thượng, chỉ có người mạnh mới xứng nói về văn minh, chỉ có người mạnh mới có thể sống ở thế giới dã man theo đuổi quy luật rừng rậm này, mà kẻ yếu trời sinh chính là nô lệ, gien và nhân cách kém cỏi căn bản không xứng đứng thẳng lưng mà sống. Mà thân là một thành viên của tập đoàn cường đại này, trong mạch máu chảy xuôi của Vanus, y mới xứng đáng có được vật chất hưởng thụ tốt nhất, bất kể là trạch dinh xa hoa, hoàng kim, rượu ngon hay là mỹ nhân...
Nhưng trong lòng Vanus cũng không thể không thừa nhận, có lẽ những người yếu đuối, huyết thống hạ đẳng không thuần khiết, gen bị ô nhiễm này, cuộc sống ở chỗ này quả thật sẽ thoải mái hơn một chút.
Trật tự cung cấp cho họ sự khoan dung tối đa, cho phép họ xây dựng và tận hưởng nó.
Để cho bọn họ nấu gạch và có thịt ăn?
Thật điên rồ. ...
Khoảng 10 giờ tối.
Trang trại lâu dài truyền đến tin tức, một đội lưu dân từ phía bắc lang thang tới. Trong bọn họ là phụ nữ và trẻ em, người già yếu là chiếm đa số, ước chừng có hơn trăm người, giống như bọn Ngô Thiết Phủ, đều là du mục dân lang thang từ phía bắc, tuy nhiên nhân số rõ ràng nhiều hơn không ít.
Sau khi nghe được tin tức này, Sở Quang lập tức tuyên bố nhiệm vụ, triệu tập hai tài xế lái xe tải, cùng với hơn ba mươi người chơi nhỏ còn đang trên mạng, đi tới nông trang trường trợ giúp.
Bởi vì quản lý đại nhân thật sự cho quá nhiều, không ít người chơi nhỏ vừa trở về từ nông trang lâu dài, trang bị mặt mũi cũng không dỡ xuống, lại rầm rầm rầm đi theo. Lúc đi ngang qua phía bắc công viên đất ngập nước, Sở Quang bỗng nhiên nhớ tới, mình ở nhà máy gạch giống như ném một thiên phu trưởng của quân đoàn, vì thế thuận đường đi qua nhìn thoáng qua.
Khi hắn đến lò gạch, ngoại trừ Dương Nhị Cẩu phụ trách trực đêm cùng một gã thợ đốt gạch khác ra, những người khác đều đã ngủ.
Bên kia nhà kho, tiếng ngáy liên tiếp vang lên.
Sở Quang tìm được Dương Nhị Cẩu, nhìn cậu hỏi.
- Tôi giao cho cậu người kia, hôm nay làm như thế nào? Anh ta có lười biếng không? Hoặc không nghe kỷ luật?
Nghe được quản lý đại nhân hỏi thăm chuyện của người ngoại hương kia, Dương Nhị Cẩu cũng không nghĩ nhiều, cung kính trả lời.
- Ngài có ý chỉ anh chàng mới đến ngày hôm qua? Anh ta rất cố gắng làm việc, chỉ có hơi vụng vê một chút, cảm giác không quá thông minh.
Xem ra người này có chút tài năng, có thể co được thể duỗi được, khó trách có thể làm thiên phu trưởng.
Vanus này nghe lời như vậy, ngược lại tiết kiệm cho hắn không ít chuyện.
- Ừm, hiểu rõ rồi.
Sau khi hiểu rõ tình huống bên này, Sở Quang xoay người đi cửa bắc công viên đất ngập nước, cùng đám người chơi nhỏ đang chờ ở đó hội hợp.
Hai chiếc xe tải nhẹ chở hơn ba mươi người rời khỏi.
Mà ngay lúc đoàn người Sở Quang đang ở trên đường, cùng lúc đó, ngoài cửa bắc nông trang lâu dài, giờ phút này lại là một đống lộn xộn.
Hơn trăm lưu dân vây quanh một vòng, không dám tới gần, nhưng cũng không có ý định lui vê phía sau, thương lượng cùng lão Lư Tạp đứng ở cửa.
Đẳng sau lão Lư Tạp là đội bảo vệ do Cờ Lê dẫn đầu.
Mười lăm cảnh vệ chia làm hai nhóm, một hàng đứng ở cửa, một hàng đứng trên tường, trong tay nắm chặt súng, nghiêm trận chờ đợi.
Đứng ở bên cạnh Cờ Lê, cảnh vệ trẻ tuổi một khắc cũng không dám buông lỏng cảnh giác, gắt gao nhìn chằm chằm đám lưu dân phía trước, ngay cả khí trắng thở ra từ trong miệng cũng cẩn thận khống chế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận