Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 186: Ôm cây đợi thỏ (1)

Chương 186: Ôm cây đợi thỏ (1)Chương 186: Ôm cây đợi thỏ (1)
- Mẹ kiếp... Những người này đến từ đâu?
Đứng trên một đống đổ nát, trong tay Tra cầm một ống nhòm quấn đầy băng dính, nhìn vê phía nơi làm việc cách đó không xa.
Có ba hoặc năm người đàn ông ở đó, đang sử dụng xe đẩy của mình để vận chuyển đá và các khối xi măng cứng.
Động tác của bọn họ rất nhanh, sẽ không dừng lại ở chỗ này lâu, xúc đủ một xe liền đi.
Tra nghĩ rách đầu cũng không rõ, những người đó rốt cuộc là từ đâu tới, hơn nữa còn xây dựng một cứ điểm dưới đáy mắt bọn họ.
Trong ấn tượng của hắn, công viên đất ngập nước rõ ràng là một mảnh rừng hoang chim không thèm ỉa, cũng chỉ có chính giữa rừng có một viện dưỡng lão hoang phế.
Ngoại trừ một số loài chim, thú và rắn sẽ hoạt động ở đó, ngay cả một con trăn cũng không thể nhìn thấy con mồi ở đó.
Nhưng điều đó không quan trọng.
Những nơi trú ẩn lớn và nhỏ giống như trứng gián, thường thường sẽ xuất hiện một nhóm. Mà hắn cần phải suy nghĩ chỉ là, làm thế nào để ăn sạch đám dê béo này.
- Sếp, chúng ta ra tay khi nào?
Đứng bên cạnh ÿTrau là một người đàn ông mắt trái quấn băng, trước ngực hắn có hơn mười vết đao, nhìn giống như rết.
Những thứ này ít nhất có một nửa là lưu lại từ trong ẩu đả, còn có một nửa là chính hắn cầm đao lén lút rạch.
-Không vội, chúng bây giờ ta chỉ là điều tra, còn chưa đến lúc tấn công.
Tra đưa ống nhòm cho đồng bạn đứng bên cạnh.
Không giống với Chồn, bất kể đối mặt với đối thủ như thế nào, hắn cũng sẽ không khinh địch.
Cho dù đối phương chỉ có ba năm người, trên tay thậm chí không có một khẩu súng, hắn cũng sẽ cẩn thận quan sát thật lâu, thẳng đến khi xác nhận không có nguy hiểm, lại xuất kỳ bất ý phát động tập kích mãnh liệt, tranh thủ một chiêu chế địch, dùng thời gian ngắn nhất làm cho đối phương mất đi năng lực chống cự.
- Hay là chúng ta thả mấy nô lệ xông tới thăm dò một chút? Tất cả bọn họ chỉ di chuyển mấy tảng đá cả buổi sáng nay... Tôi sợ họ mang đá trở lại để gia cố hầm trú ẩn.
Người đàn ông lưng gù trên đầu đội mũ bảo hiểm bằng thép, kề sát bên cạnh Tra thì thâm.
Ông có một cái xẻng lớn trên lưng.
Nhìn kỹ, cái xẻng kia chẳng những một bên mở lưỡi dao, một bên mang theo răng cưa, phía sau ống càng kết cấu hộp máy đơn giản —— là súng không có giảm thanh ở phía sau.
Tra cân nhắc một lát, gật đầu.
- Cũng tốt.
- Tìm mấy bia đỡ đạn dò xét hư thực của bọn họ.
Trong địa lao của Huyết Thủ thị tộc có không ít tù binh, những nô lệ này vừa là đồ chơi hưởng lạc của bọn họ, vừa là gia súc bị nuôi nhốt, đồng thời còn làm bia đỡ đạn trên chiến trường.
Đối với gia súc và bia đỡ đạn, những kẻ cướp đoạt của gia tộc Huyết Thủ thường không cho bọn họ thức ăn đặc biệt, mà nhốt tất cả trong cống rãnh bị sụp đổ, định kỳ đổ một xô nước xuống, để cho bọn họ chiến đấu cùng gián biến dị, chuột, suốt ngày chịu sự tra tấn của muỗi, nấm, virus, giống như nuôi nhốt bọn họ.
Thẳng đến khi nhân tính của bọn họ bị mài mòn, hoàn toàn điên mất, trở thành động vật bị bản năng chi phối, lại lựa chọn ra một bộ phận người trong bọn họ, phát cho bọn họ gậy gộc và dao găm, cũng hứa hẹn chỉ cần công hạ cứ điểm, sẽ cho phép bọn họ cuồng hoan sau khi chiến tranh chấm dứt, cũng tiếp nhận bọn họ làm đồng bạn.
Lấy mỹ danh là, máu rửa tội.
Tra phái một thủ hạ trở về, những người còn lại đang chờ đợi tại chỗ.
Bên kia, Phương Trường mai phục ở trong tòa nhà gần công trường bỏ hoang, nhìn chằm chằm xe đẩy bên ngoài dần dần đi xa, không khỏi nhíu mày.
Lão Bạch ngồi xổm ở cửa có chút đứng ngồi không yên, nhịn không được hỏi. - Sao còn chưa có người đến?
Phương Trường sốt ruột trả lời.
- Ông đừng hỏi ta, hỏi Dạ Thập kìa.
Dạ Thập cũng là một bộ mặt mày ủ rũ.
- Không có... Tôi không cảm ứng được, ngược lại trong tâng hầm có hai con gián biến dị, muốn đi làm sạch bọn chúng không?
Cuồng Phong lắc đầu.
- Không cần thiết.
Phương Trường cắn cắn móng tay cái, rơi vào trâm tư.
- Đối phương còn giảo hoạt hơn so với trong tưởng tượng của chúng ta, tôi dám khẳng định bọn họ đã phát hiện ra công trường này, nhưng bọn họ không vội vàng ra tay. Những người này đang chờ cái gì?
Dựa theo suy nghĩ của hắn, kẻ cướp đoạt hẳn là đã sớm để mắt tới nơi này, hơn nữa khẳng định sẽ không bỏ qua những người dọn gạch ngay cả vũ khí cũng không mang theo.
Cho dù là vì báo thù, khẳng định cũng phải xông lên một đợt.
Kết quả là, tiểu đội Ngưu Mã liền mai phục ở phụ cận, đem những người chơi mang gạch làm mồi nhử, chuẩn bị ôm cây đợi thỏ.
Tuy nhiên, không biết tại sao.
Ngày hôm qua bọn họ ngồi xổm ở chỗ này cả ngày, hôm nay càng là sáng sớm đã tới, kết quả đối phương lại giống như bị mù, thờ ơ đối với động tĩnh của công trường bỏ hoang.
- Có phải bọn họ không phát hiện nơi này không?
Cuồng Phong hỏi.
- Không thể nào! Miễn là họ không mù, không khả năng không phát hiện được nơi này!
Phương Trường chắc chắn nói.
Đang nói chuyện, Dạ Thập ở gần cửa sổ bỗng nhiên cảnh giác, nâng quyền phải lên.
- Suyt, các anh đừng lên tiếng. Gần đây dường như có động tĩnh. Ba người lập tức an tĩnh lại.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, lúc này không chỉ có Dạ Thập nghe thấy tiếng bước chân, ngay cả mấy người Phương Trưởng cũng nghe thấy.
Bốn người ăn ý trao đổi tầm mắt, dán vào chân tường cẩn thận di động, vòng qua cửa sổ bên tòa nhà thối rữa.
Chỉ thấy ở dưới lầu cách đó không xa, sáu người đàn ông gần như trần truồng, đang dán người vào tường phía sau một tòa nhà khác, dọc theo con hẻm nhỏ hẹp, cẩn thận đi qua bên này.
Bọn họ chẳng những ăn mặc rách nát, vũ khí trên tay cũng đa dạng.
Có dao rựa rỉ sét, thanh gỗ gắn đinh, có sử dụng dây để quấn một cây cưa vào gậy bóng chày, nhìn khá phế.
Tuy nhiên đây đều là vũ khí lạnh, không có một khẩu súng.
Từ lộ tuyến hành động của những kẻ cướp đoạt này mà xem, bọn họ hẳn là tính toán dọc theo con hẻm nhỏ giữa tòa nhà thối nát, vòng đến cửa công trường, chờ đợt người sống sót vận chuyển đá tới, đột nhiên giết ra, giết đám công nhân chở gạch trở tay không kịp.
Tuy nhiên, họ đã không nhận ra rằng kế hoạch của họ đã được dự đoán.
Trong lòng Phương Trường cảm thấy vui vẻ, lấy ra một mũi tên đặt lên dây, đồng thời, cho đồng đội bên cạnh một ánh mắt kích động và khẳng định.
Lão Bạch lập tức chú ý, nắm chặt khẩu súng trong tay.
Dạ Thập và Cuồng Phong thì lấy ra bình nổ, dùng diêm châm lửa.
- Ba... Hai... Một, bắt đầu!
- Làm thịt bọn họ.
Theo Phương trưởng lão ca ra lệnh một tiếng, tiêu thương, cung tiễn, bình nổ, đồng loạt từ cửa sổ lầu ba đập xuống, giết đám cướp đoạt này trở tay không kịp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận