Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 60: Từ giờ trở đi, cậu chính là đầu bếp của chỗ lánh nạn (2)

Chương 60: Từ giờ trở đi, cậu chính là đầu bếp của chỗ lánh nạn (2)Chương 60: Từ giờ trở đi, cậu chính là đầu bếp của chỗ lánh nạn (2)
Trứng Xào ngẩn người ra.
"Tôi đại khái cũng hiểu một chút, nhưng dù sao trò chơi cũng chỉ là trò chơi - ý tôi là, tôi cũng không chắc kinh nghiệm của mình liệu có tác dụng ở đây."
Nghĩ đến việc đây là thế giới trò chơi, người anh em Trứng Xào tạm thời thay đổi lời nói, nhưng có vẻ như NPC cũng không quan tâm, có thể là do chương trình được thiết lập để tự động bỏ qua các yếu tố liên quan đến thực tế không liên quan gì đến trò chơi.
"Không sao, tôi cần ý kiến của người có chuyên môn/' nói xong, Sở Quang nhìn sang giá thịt xông khói ở bên cạnh,'Cậu giúp tôi xem xem, giá thịt xông khói tôi làm rốt cuộc có vấn đề ở đâu."
Nhìn chiếc giá gỗ trước mặt, Trứng Xào chìm vào im lặng.
So với việc nói xem vấn đề ở đâu
Chi bằng nói thẳng ra là ở đâu cũng có vấn đề cả...
"Cái này... Trước tiên thì thịt xông khói phải được làm ở trong môi trường kín, phương pháp nướng này của anh sọ rằng có nướng cháy hết bên ngoài cũng không có tác dụng gì đâu. Còn nữa, rắc bên trên thịt đây là gia vị sao?"
"Một loại lá thuốc đặc biệt."
"lá thuốc?"
"Ừ” Sở Quang nhìn Trứng Xào vẻ mặt ngạc nhiên rồi gật đầu/Ở đây là vùng nội địa, muối rất đắt. Những người may mắn sống sót ở địa phương dùng loại lá thuốc giàu hợp chất thơm và chất nhựa này để thay thế muối ăn, nghiền nát và được chà xát trên bề mặt thực phẩm, chất bảo quản được trộn với dầu trên bề mặt thực phẩm bằng cách đun nóng để đạt được hiệu quả bảo quản."
Còn có thể thế này sao? !
Trứng Xào toàn thân đều kinh ngạc.
Một số hợp chất thơm quả thật có thể dùng làm chất bảo quản thực phẩm, nhưng đây vân là lần đầu tiên cậu ấy nghe nói thứ này có thể ăn được. Có lẽ không dùng quá liều lượng thì không dẫn đến chết nhỉ?
Nhưng trực giác mách bảo với cậu ấy rằng quá trình hun khói này thật sự đồng nghĩa với việc lấy độc trị độc...
"Thực ra ngay cả khi không thêm muối thì vẫn có thể hun khói thịt được... chỉ là mùi vị không ngon lắm mà thôi. Tôi không hiểu phương pháp anh đang nói, tuy nhiên thực phẩm hun khói theo cách này, từ góc nhìn sức khỏe mà nói thì cũng không phù hợp lắm."
Cách nói của Trứng Xào khá là khéo léo, bởi vì nghe nói rằng các NPC có thiết lập độ yêu thích, mức độ yêu thích cao mới có thể nhận nhiệm vụ ẩn.
Đổi lại nếu là ngoài đời thật, cậu ấy đã trợn mắt nhìn rồi.
"Không cần thêm muối cũng được sao?" Sở Quang sửng sốt.
"Ừm... vi sinh vật cần độ ẩm mới có thể tồn tại, thịt hun khói về bản chất chính là hong khô độ ẩm trong thịt, đạt đến hiệu quả mất nước. Nếu có muối thì hiệu quả sẽ tốt hơn một chút, thời gian bảo quản lâu hơn, hơn nữa mùi vị cũng ngon hơn. Nhưng nếu mà không có, miễn là thực hiện đúng các thao tác thì cũng được rồi."
"Tất nhiên, nếu hàm lượng chất béo cao, việc mất nước sẽ tương đối phiền phức hơn... Điều này còn phải xem cụ thể là loại thịt nào mới được."
Nói đến đây, Trứng Xào dừng lại một lúc, hơi ngượng ngùng nhìn sang giá thịt xông khói bên cạnh, nhỏ giọng nói khẽ.
"Nhưng bất kể là trường hợp nào, anh đây không giữ nó được kín ... thì chắc chắn là không được."
Nếu như không cần dùng đến thứ lá thuốc kỳ quặc này mà vẫn có thể bảo quản thức ăn, đối với tiền đồn mà nói, chắc chắn là một chuyện đáng mừng.
Chẳng qua, Sở Quang vẫn có chút nghi ngờ.
Cho dù những người may mắn sống sót trên Phố Bette có ngu dốt đến đâu, nhưng nếu đã có thể sống sót trong vùng đất hoang này cho đến bây giờ, cũng không đến mức ngay cả kỹ năng sinh tồn này cũng nhầm lẫn đâu nhỉ.
Rốt cuộc là ở đâu xảy ra vấn đề?
Tuy nhiên, Sở Quang tạm thời không có ý định nghĩ đến những chuyện rắc rối như thế này.
Thứ nhất là bởi vì anh ấy không có rảnh.
Thêm nữa là nếu tất cả mọi chuyện đều để NPC giải quyết, vậy còn cần người chơi để làm gì?
"Tốt lắm, nhiệm vụ vinh quang và gian khổ này sẽ giao cho cậu!"
Anh dùng sức võ vào vai cậu người chơi mới này.
Sở Quang trịnh trọng đem công việc làm thịt ba chỉ giao cho [Cà Chua Xào Trứng] , đồng thời dặn dò một lượt về vấn đề an toàn, sau đó vui vẻ rời đi.
Không tệ.
Lại giải quyết được thêm một việc phiền phức.
Nói cách khác, bây giờ vấn đề lương thực đã có cách giải quyết rồi, bản thân có phải nên thử tuyển thêm một vài người chơi vào đây, cải thiện một chút năng suất của mình không?
Chỉ nhờ vào vài đôi bàn tay này, bận đến cuối tháng cũng chưa chắc có thể sửa xong các bức tường của viện điều dưỡng.
Ngay khi Sở Quang đang nghĩ như thế, cách đó không xa đột nhiên truyền đến một tiếng hoan hô sôi nổi náo động.
"Tuyệt vời II"
"Mẹ nó, cuối cùng cũng thành công!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận