Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 380: Họ xứng đáng (1)

Chương 380: Họ xứng đáng (1)Chương 380: Họ xứng đáng (1)
- Thứ này có đủ lớn.
Sở Quang mang theo người chơi vòng tới bên sườn chiến trường, sau khi nhìn thấy ánh sáng sáng lên, trong lòng đưa ra đánh giá như vậy.
Tuy nhiên người chơi nhỏ của hắn lại không nghĩ như vậy.
- Đây cũng gọi là bom hạt nhân?
- Quá nhỏ! Thậm chí còn không nổ tung mấy cây số, phải không?
- Cậu ngốc à, người ta là bom hạt nhân chiến thuật, cũng không phải vũ khí hạt nhân cấp chiến lược.
- Vậy tại sao không sử dụng? Trực tiếp tăng lên cấp chiến lược không tốt sao?
- Rồi nếu dùng thì cả khu vực của chúng ta cũng bị liên lụy à.
- Im lặng.
Quát lớn người chơi đang châu đầu ghé tai, Sở Quang ném một việc thuốc vào miệng, nuốt xuống tiếp tục nói.
- Ăn viên thuốc tôi đưa cho các cậu.
Người chơi vô cùng nghe lời, mặc dù có người lẩm bẩm 'chuyện này không khoa học, nhưng vẫn rất ngoan ngoãn làm theo.
Thuốc họ uống có tên là thuốc chống bức xạ.
So với thuốc tiêm, hiệu quả sẽ chậm hơn một chút, nhưng tác dụng đều như nhau.
Chỉ cần không phải bị đạn hạt nhân đập trúng, hoặc nhảy vào hố bom hạt nhân lăn lộn, trên cơ bản sẽ không có vấn đề gì quá lớn. Chờ sau khi rời khỏi khu vực bức xạ, lại dùng một viên thuốc trừ xạ, chút ảnh hưởng duy nhất cũng có thể hoàn mỹ loại bỏ.
Còn những viên thuốc này đến từ đâu?
Đương nhiên là Witt đưa cho...
Thời gian quay lại nửa giờ trước.
Khi 8 giờ đến, Lu Yang đưa thủy quân lục chiến của mình đến vị trí của quân đoàn cách đó 10 km.
Bởi vì không ít người chơi muốn logout ăn cơm, cùng với công ty xin nghỉ phép, Sở Quang dẫn người chơi đến doanh trại hành động, bọn Lu Yang đã tiếp địch ở tiền tuyến.
Nhìn Sở Quang xuất hiện ở cửa doanh trại, trên mặt Witt tràn đầy kinh ngạc.
Càng làm cho hắn không thể tưởng tượng được chính là, Sở Quang không chỉ có một mình tới, phía sau còn đi theo một đám áo khoác màu xanh mang theo vũ khí.
Cũng không cần Sở Quang mở miệng, chỉ nhìn biểu tình đằng đằng sát khí trên mặt đám áo khoác màu lam, Witt đã đoán được những người này định đi làm gì.
- Điều này là quá nguy hiểm.
Nhưng Sở Quang trả lời là —
- Đây là quyết định nhất trí của chúng tôi, chúng tôi không cách nào nhìn minh hữu của chúng tôi ở phía trước chém giết mà trốn ở phía sau, nợ máu nhất định phải dùng máu để trả.
Bất đắc dĩ khuyên thế nào cũng khuyên không được, Witt chỉ có thể báo cáo tình huống lên cấp trên.
Vừa lúc tình hình chiến đấu ở tiền tuyến rơi vào lo lắng, trưởng phòng hậu cần Lide chỉ suy nghĩ hai giây, lập tức phê chuẩn yêu cầu tham chiến của bọn họ, hơn nữa còn trợ giúp 300 viên thuốc chống phóng xạ cùng với 300 viên thuốc trừ phóng xạ, 300 dải phát sáng màu xanh lá cho bọn Sở Quang.
Thuốc tự nhiên được sử dụng để chống lại bức xạ, và dự kiến trong nửa giờ họ sẽ thả một quả bom hạt nhân chiến thuật vào chiến trường.
Về phần thanh phát sáng, thì dùng để nhận diện địch ta.
Dù sao viên đạn không có mắt, dưới tình huống hỗn loạn, không có dấu hiệu nhắc nhở, xác suất bị người mình ngộ thương thậm chí còn cao hơn so với bị địch nhân đánh trúng.
Đáng tiếc không có dư máy nhìn ban đêm, nếu không Sở Quang còn muốn nhân cơ hội muốn xin một ít.
Loại thần khí chiến đấu buổi tối này không chỉ đánh nhau khó khăn, muốn ở trong phế tích nhặt mót cũng rất gập ghềnh. Tuy rằng không mượn được kính nhìn vào ban đêm, nhưng Lide sau khi do dự, vẫn cắn răng lấy ra 20 khẩu súng trường tấn công lắp ráp với ống nhòm đỏ và tay cầm nhẹ, đồng thời còn cho 2400 viên đạn.
Trung bình, mỗi khẩu súng trường có thể được chia thành bốn băng đạn 30 viên.
Sở Quang không nói hai lời nhận lấy tất cả vật tư này, cũng gửi cho người chơi của hắn.
Trong đó thuốc chống bức xạ và thuốc giải trừ bức xạ nhất định là một người một viên, về phần súng trường, người nào có điểm cống hiến cao hơn sẽ cầm.
Để công bằng, tất nhiên nó được sử dụng trong một thời gian giới hạn. Tổng cộng 210 người chơi nhận được nhiệm vụ lần này, tất cả đều là người chơi cũ mang theo VM, trong đó không ít người thậm chí đã tham gia hai trận chiến dịch, có kinh nghiệm chiến đấu' không tâm thường, hơn nữa cấp bậc trình tự gen đều trên LV4, cao nhất đã đạt tới LV8.
Cứ như vậy, Sở Quang mang theo người chơi thành công sờ tới bên sườn của chiến trường.
Nấm mây xa xa đã bị gió tuyết thổi tan, một bộ đội thiết giáp động lực xé mở ở trên trận địa quân đoàn, tựa hồ đang dùng hỏa lực vây quanh.
Lúc này, máy bay không người lái bay lượn trên cao bắn 2 quả bom nổ cao, rơi xuống phía trước đoàn người Sở Quang 800 mét.
Ánh lửa ầm ầm nổ tung, cây cối và hài cốt kiến trúc tứ phân ngũ liệt, bụi bặm phóng lên trời, lưu lại hai hố đạn đường kính mấy thước, người chơi nhìn thấy không khỏi khen trâu bò.
- Mẹ kiếp! Nó quá mạnh mẽt
Muỗi kinh ngạc trợn tròn mắt, trong nháy mắt cảm giác giỏ lựu đạn trên lưng đeo cũng không quá thơm.
- Cái này mới gọi là nghệ thuật nè?
Tinh Linh Vương Phú Quý đứng ở một bên liếc mắt nhìn tên này một cái.
- Mấy thứ cùi bắp của anh chỉ là pháo nổ cho vui.
Muỗi: - Ha hai
- Phú Quý huynh, kỹ năng nhìn đêm của anh cuối cùng cũng có thể phát huy tác dụng.
Trong tay Chuột Đồng ôm một khẩu súng trường tự động cười nói. - Cái quỷ gì vậy? Trước giờ nó có vô dụng đâu?
- Ách, chủ yếu là không thể hiện ra?
Xa xa, người lính nhân bản với tóc và quần áo khác biệt đã không cách nào kêu thảm thiết, bò ra từ trong chiến hào, lăn trong đống tuyết mất đi hô hấp.
Biết đây là minh hữu đang tạo cơ hội cho mình, Sở Quang không chút do dự, lập tức bắt lấy chiến cơ, thổi vang tiếng còi xung phong.
Lần này lại không đi bắn một vòng súng đen trước?
Nghe thấy tiếng còi vang lên, người chơi đã sớm xoa tay, nhất thời giống như tiêm chất kích thích, gào thét xông lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận