Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 728: Thức tỉnh huyết thanh (3)

Chương 728: Thức tỉnh huyết thanh (3)Chương 728: Thức tỉnh huyết thanh (3)
Những con khỉ đó dễ sai bảo hơn nhiều so với nô lệ, chúng không chỉ có thể giúp hắn thu thập nguyên liệu để chế biến thuốc, mà còn có thể giúp hắn đi khắp nơi để kiếm tiền, nhược điểm duy nhất là chúng không được thông minh cho lắm, sử dụng cung tên, giáo dài và bình xăng đã là giới hạn mà chúng có thể chấp nhận.
Nếu không, hắn cũng không cần nuôi những nô lệ trong lồng nữa, trực tiếp để những con khỉ đến lấy thuốc, còn có thể tiết kiệm được hai thùng cao dinh dưỡng mỗi ngày.
Những tên tay sai của Đồ Tư đã chuyển từng thùng lọ thuốc nhỏ màu trắng từ 'lồng' ra, chỉ để lại hai thùng đựng đầy chất lỏng màu xanh lục, dùng báng súng gõ vào.
Tiếng leng keng đó giống như một loại tín hiệu vậy.
Nghe thấy tiếng động, lũ nô lệ như những con chó điên đói khát lao vào hai thùng sắt, dùng tay vơ lấy thứ bột dinh dưỡng không rõ thành phần nhét vào miệng.
Hai tên cướp canh giữ ở cửa ra vào, nhìn lũ nô lệ giành giật nhau như lợn, khép cánh cổng lớn của 'chuồng lại.
Là thủ lĩnh hay nói đúng hơn là ông chủ của đám cướp này, Đồ Tư không hề quan tâm đến lũ nô lệ, sự chú ý của hắn đổ dồn vào mười cái thùng trước mắt.
Mười thùng 'Thuốc tăng lực', tổng cộng năm mươi cân hàng.
Không chỉ lính đánh thuê thích dùng những này để gian lận, các quý tộc trong thành nội thành Cự Thạch cũng tiêu thụ không ít. Suy cho cùng, hiệu quả của chúng rất rõ rệt, không chỉ khiến người ta trở nên mạnh mẽ hơn trong chiến đấu.
Mà còn như vậy ở những nơi ngoài chiến trường.
Chỉ có tác dụng phụ thôi.
Chỉ là đỏ ngầu mắt thôi, chỉ cần không ăn từng chai một thì không cần lo lắng có vấn đề gì lớn.
- Băng Chủy Thủ ở thành Cự Thạch rất quan tâm đến hàng của chúng ta, họ nói rằng họ sẵn sàng trả cho chúng ta ba nghìn viên chip.
Gã đàn ông có hốc mắt trái nhét một con mắt giả nhìn Đồ Tư, cung kính cúi đầu. Hắn tôi tên là Côn Khả, cũng là một người nghiện thuốc tăng lực, nhưng kể từ khi nổ một bên nhãn cầu, hắn ta đã cai thứ này rồi.
Đồ Tư nghe xong lời chào giá của băng Chủy Thủ, tức giận mắng một câu.
- Lũ ma cà rồng hét giá trên trời này đúng là ngày càng quá đáng rồi! Đừng tưởng ông đây không biết, một viên thuốc 1,2g có thể bán được tới 10 viên chip.
- Nói với chúng, mỗi ký 100 viên chip là giá thấp nhất, năm nghìn viên chip không được thiếu một xu nào! Nếu chúng không định lấy, chúng ta sẽ đi tìm người khác. Ngoài ra, ngoài phụ nữ, thực phẩm, đường trắng, xà phòng và cao dinh dưỡng, lần giao dịch tới hãy để chúng mang thêm súng qua đây, đừng có nghĩ đến chuyện lấy mấy cái ống sắt đó qua mặt ông đây.
Bỗng nhiên ở phía bắc thành lập một liên minh mới.
Ban đầu Đồ Tư không mấy quan tâm, dù sao Thành phố Thanh Tuyền cũng rộng lớn như vậy, chỉ tính riêng khoảng cách theo đường thẳng từ bờ đông Lăng hồ đến đó đã là hơn hai mươi km, mà hai mươi km này có khi còn khó đi hơn cả đường núi.
Căn cứ của hắn ẩn núp trong rừng sâu núi thẳm, bình thường khách du lịch nhìn thấy thảm thực vật ở đây rậm rạp như vậy, phản ứng đầu tiên đều là đi vòng qua, tuyệt đối không nghĩ đến việc chui vào trong.
Cũng chính vì thế, khi bộ lạc Tước Cốt đánh tới, hắn cũng không hề lo lắng, cùng lắm thì hắn cũng gia nhập vào chúng.
Tuy nhiên, gân đây nghe tin Nông trại Brown bị sáp nhập, một đám người la hét đòi bãi bỏ chế độ nô lệ, trục xuất bọn cướp đoạt, khiến Đồ Tư cảm thấy có chút bất an.
Bãi bỏ chế độ nô lệ ư?
Trục xuất bọn cướp đoạt ư?
Những kẻ này ăn no rửng mỡ rồi à?.
Hơn nữa chúng biết ai là cướp đây?
Đặc biệt là hôm qua có năm kẻ lạ mặt đến, thuộc hạ của hắn báo cáo với hắn, những kẻ đó mặc hai bộ ngoại cốt, khiến Đồ Tư càng thêm cảnh giác.
Biết đâu những kẻ này đến từ ngoại ô phía bắc. Nghĩ đến chuyện tương lai có thể phải đánh nhau với những kẻ áo xanh đầu óc có vấn đề kia, hắn thấy mình không thể chỉ lo dẫn theo thuộc hạ đi hưởng lạc, cũng phải cân nhắc thêm một số vũ khí để tự vệ.
Nếu điều kiện cho phép, hắn thậm chí còn cân nhắc trang bị súng cho những con khỉ kia.
Côn Khả nghiêm túc gật đầu.
- Vâng, ông chủ.
Nhìn Côn Khả đi ra ngoài cửa, lông mày của Đồ Tư hơi giãn ra, tiện tay lấy một lọ thuốc tăng lực trong thùng nhét vào túi, định về phòng ngủ nghỉ một lát.
Tuy nhiên, ngay lúc này, ngoài đột nhiên vang lên một tiếng nổ lớn, tường và mặt đất đều rung chuyển dữ dội.
Lũ nô lệ chen chúc trước thùng sắt giành giật nhau thức ăn đều ngẩng đầu lên, kinh hoàng nhìn xung quanh, bọn cướp canh giữ ở cửa chuồng cũng hiện lên vẻ căng thẳng trên mặt, nắm chặt khẩu súng trường trên tay.
Bám vào lan can hành lang để đứng vững, Đồ Tư tức giận nhìn trái nhìn phải, túm lấy tên thân tín của mình gào lên.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Tên thân tín đó cũng ngơ ngác.
Một mặt là bị tiếng nổ làm cho choáng váng, một mặt là bị ông chủ gào lên.
- Tôi, tôi ra ngoài xem.
- Nhanh lên!
Đồ Tư đá vào mông hắn một cái, chửi rủa đi lên lầu.
Tiếng nổ đó như mở màn cho một bản nhạc.
Những tiếng nổ liên tiếp vang lên xung quanh Khu bảo tồn sinh thái, sự rung chuyển của sàn nhà từ đế giày hắn truyền thẳng lên gan.
Dù có ngu ngốc đến đâu, Đồ Tư cũng biết ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Quay trở lại phòng bảo vệ mà hắn dùng làm văn phòng, hắn cầm lấy máy bộ đàm trên bàn, nhấn nút mở và hét lớn.
- Có địch tấn công!
- Tôi không quan tâm bây giờ các người đang ở đâu, đang làm gì, lập tức, ngay lập tức cầm vũ khí ra khỏi phòng, chuẩn bị chiến đấu!
- Tuyệt đối không được để chúng cướp mất bảo bối của chúng ta!
- Tuyệt đối không!
Hành lang của Khu bảo tồn sinh thái tràn ngập tiếng phát thanh chói tai.
Tên thân tín được cử đi do thám tình báo ngoài vừa đẩy cửa sắt của sân thượng ra, một quả đạn pháo đã rơi xuống khu rừng cách đó trăm mét.
Bùm!
Ngọn lửa bùng lên, cuộn theo khói đen và đá vụn.
Hoảng sợ vì tiếng nổ, tên cướp đoạt cúi đầu, liều lĩnh chạy về phía trước, dọc theo lan can cong, cuối cùng cũng mò đến bên tòa tháp bằng gỗ và thép.
Toàn bộ khu sinh thái hình vòm được bao phủ bởi thảm thực vật, tòa tháp ẩn nấp ở đây giống như một nhánh cây trong rừng.
Tên cướp xông lên, định quát mắng tên lính gác, nhưng lại phát hiện ra rằng đằng sau lớp ngụy trang bằng dây leo chỉ nằm một xác chết bị thủng đầu.
Tay chân lạnh ngắt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán.
Cả người nổi da gà, hắn vừa định quay trở lại thì ngực như bị xe tải đâm vào, bị một lực cực lớn đè xuống đất.
- Chết tiệt! Quả nhiên là Phương ca đoán đúng.
Nằm trên nóc tòa nhà đổ nát, Dạ Thập kéo khóa nòng, đẩy vỏ đạn đang bốc khói ra ngoài.
- Hai...
- Ừm... Cũng không hẳn là đoán.
Phương Trường cầm ống nhòm, quan sát kỹ tòa nhà phía trước, phân tích nói/
- Nếu chỉ là cung tên và thép thì không sao, những con khỉ đó còn có cả bom xăng, chai thì có thể nhặt được, nhưng nhiên liệu thì không thể nào là do bọn khỉ đó tự làm ra được.
Lão Bạch cũng gật đầu.
- Ừm, những con khỉ đó rõ ràng chỉ hoạt động trong rừng, nhưng lại bất ngờ tấn công khi chúng ta đến gần khu sinh thái, luôn có cảm giác cố ý.
Cuồng Phong không nói gì, hắn điều khiển máy bay không người lái, giúp những người chơi chịu trách nhiệm bắn pháo ở phía sau hiệu độ.
Do thảm thực vật dưới quá rậm rạp, không thể xác định vị trí cụ thể của Thiết Bối Viên (khỉ lưng sắt), họ đã chọn chiến thuật rải đạn.
Mười sáu loạt đạn kết thúc.
Tổng cộng ba mươi hai quả đạn cối 88mm đã được bắn hết.
Những người chơi chịu trách nhiệm bắn pháo đã giấu súng cối trong tòa nhà bên cạnh, thay trang bị và chuẩn bị ra tiền tuyến.
Cùng lúc đó, trên bầu trời vang lên tiếng cánh quạt, một chiếc máy bay gỗ sải cánh xuất hiện trong tâm mắt của những người chơi.
- Muỗi! Chết tiệt! Muỗi cuối cùng cũng đến rồi.
Cai Thuốc phấn khích vẫy tay về phía bầu trời.
Nhìn thấy đồng đội của mình, Muỗi cười khúc khích giơ ngón tay cái, sau đó kéo kính chắn gió tự chế của mình, hai tay nắm chặt cần điều khiển kéo đầu máy bay lên cao, thuận tiện cho việc bổ nhào bắn quét.
Nửa Đêm Giết Gà không nói nhiều, rút ra một chiếc rìu sáng bóng một tay và một khẩu súng phun có nòng súng to hơn cả nắm đấm, chào hỏi các anh em chuẩn bị chiến đấu.
Toàn bộ quân đoàn Rừng Rậm đều được trang bị bộ ngoại cốt KV-1 giá rẻ và dễ sử dụng, ngoại trừ một mình chỉ huy Nửa Đêm Giết Gà, hầu như người nào cũng có một khẩu súng máy hạng nhẹ LD-47, tạo dáng như Rambo.
Về phía Quân đoàn Thiêu Đốt thì là sự kết hợp của nhiều binh chủng, có cả bộ binh hạng nặng làm nhiệm vụ che chắn di động và hộp đạn, cũng có bộ binh hạng nhẹ cơ động cao, thậm chí còn có cả những người chơi không phải là người.
Còn những người chơi giỏi sử dụng trang bị cá nhân như Phương Trưởng và Cuồng Phong, lần này cũng mang theo súng trường tấn công Pu-9 'đối đầu với người, chuẩn bị sẵn sàng để quét sạch tòa nhà.
Rác ca phấn khích dùng đuôi quất mạnh xuống đất, những chiếc vuốt thép buộc trên cánh tay lóe lên ánh sáng lạnh.
Đôi mắt màu hổ phách co lại, nhe hàm răng nanh phát ra tiếng gầm gừ khát máu.
- Đến giờ giết chóc rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận