Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 255: Hang ổ của bướm đêm ma quỷ (2)

Chương 255: Hang ổ của bướm đêm ma quỷ (2)Chương 255: Hang ổ của bướm đêm ma quỷ (2)
Mặc dù khả năng tìm được người mua vào mùa đông rất nhỏ, nhưng Hạ Diêm vẫn có chút sợ hãi, dù sao người đàn ông này để lại cho cô ấn tượng quá sâu sắc.
- Bởi vì tôi thấy rằng thời gian không sai biệt lắm.
Sở Quang suy nghĩ một chút và nói:
- Không chỉ cô, bao gồm cả lão Lư Tạp, những người làm việc cho tôi sẽ được trả tiền, số lượng nhiều hơn hoặc ít hơn. Cô có thể không cần phải coi đó là một phần thưởng, đó là phần trả công mà sau khi người ta hoàn thành công việc, cô xứng đáng nhận được.
Nói một cách đơn giản, bạn cần phải kích thích tiêu dùng.
Chỉ dựa vào người chơi tiêu thụ những thứ do người chơi tự sản xuất có chút khó khăn, để NPC thích hợp mua những thứ do người chơi sản xuất, có thể thúc đẩy người chơi mở rộng sản xuất.
Hạ Diêm dường như có cái hiểu cái không hiểu gật đầu.
Thật ra cô muốn nói, nếu thật sự muốn trả thù lao cho cô, có thể dùng những mảnh nhựa màu trắng kia, cũng không cần nhiều, một ngày một mảnh cũng được.
Nhưng cô ấy khá sợ hãi, chỉ có thể tự an ủi mình.
Thật ra tiền cũng rất tốt, 10 bạc... Nghe nói hai thẻ bạc mới có thể đổi 1 bạc, nghĩ như vậy lương hàng ngày của mình chẳng phải là 20 thẻ bạc lợi sao? Mức lương hàng tháng là 600 thẻ bạc.
Ở Cự Thạch thành, một khẩu súng trường tấn công cũng chỉ có 150 thẻ bạc, một tháng thu nhập có thể mua bốn khẩu súng, thỏa đáng là một công dân trung lưu.
Hắc hắc hắc hắc...
Giấc mơ này như mơ ước, Hạ Diêm tự mình chọc cười.
Sở Quang không để ý đến biểu tình si ngốc trên mặt cô, tự mình tiếp tục nói.
- Bên cạnh đó, cô sẽ nhận được một ngân sách từ lợi nhuận của các cửa hàng vũ khí để phát hành nhiệm vụ cho người chơi. Cũng giống như tôi đã dạy cô, cô có thể hướng dẫn họ làm một cái gì đó mà cô cần phải tự mình thực hiện. Ví dụ như nhét thuốc súng vào vỏ đạn, đổ dầu vào hộp, thậm chí là giúp cô xem cửa hàng trong chốc lát...
- Phần này cô có thể tự do phát huy trí tưởng tượng của mình, dù sao những chuyện vặt vãnh này cô hiểu rõ hơn tôi. VM của cô có thể giúp cô chỉnh sửa, có chỗ nào không hiểu có thể thông qua VM liên hệ với trợ lý của tôi - Tiểu Thất. Tìm một cái gì đó thích hợp cho người khác làm, cũng có thể giúp cho công việc của mình trở nên dễ dàng hơn.
Ngồi nghiêm chỉnh nghe Sở Quang nói, Hạ Diêm không dám nhúc nhích, cũng không dám ngắt lời.
Nhưng chén canh nấm thịt hươu kia thật sự quá thơm, nhiều lần cô nhịn không được liếc trộm một cái, hết lân này đến lần khác nuốt nước bọt.
Chú ý tới động tác nhỏ của cô gái, Sở Quang giao phó xong mọi chuyện, cười cười, dùng giọng điệu thoải mái nói.
- Còn lại cô tự mình cân nhắc đi, tôi không nói nhảm nữa. Chén canh nấm thịt hươu kia coi như tôi mời cô, thừa dịp còn nóng uống đi, trong còn có một miếng thịt đùi nai.
Hạ Diêm lập tức bưng chén lên, ăn như hổ đói.
Khi cô ấy buông chén xuống, vẻ mặt hạnh phúc, cũng không để ý miệng đầy dầu cùng với nước canh, khen không dứt miệng nói.
- Ô ô ô, quá ngon.
- Tan việc có thể đi cửa bắc dạo một vòng, nơi đó càng ngày càng náo nhiệt, tôi đoán chừng cô cũng chưa từng đi qua.
Sở Quang từ trên ghế đứng dậy, tiện tay đặt chén rỗng lên bàn gỗ bên cạnh chậu than, cũng đếm ra 10 bạc đặt ở bên cạnh chén.
- Chờ cô uống xong, lát nữa thuận tiện giúp tôi rửa nó.
- Trong khoảng thời gian này, cảm ơn.
Thẳng đến khi Sở Quang đi ra ngoài cửa, Hạ Diêm tay cầm chén hơn nửa ngày cũng không lấy lại tinh thần lại.
- Đại ma đầu này nói một chữ gì?
Trước kia cô không nhớ rõ, nhưng cô rất rõ ràng, thủ đoạn của người đàn ông này lãnh khốc vô tình, tâm địa sắt đá đến mức nào. Không chỉ là đủ tàn nhẫn đối với địch nhân, đối với người khác cũng không nương tay chút nào.
Cô ấy đã tận mắt nhìn thấy, hắn hạ lệnh đem thi thể của những binh lính đã chết trận đưa vào trong lò sưởi đốt cùng với kẻ địch, ngay cả mộ phần cũng không giữ lại cho người 1a.
- Người đàn ông thủ đoạn ngoan độc như thế, đột nhiên lấy lòng mình, khẳng định có ý đồ.
Nhưng không biết vì sao, Hạ Diêm bỗng nhiên cảm thấy bản thân hình như không còn sợ hãi như trước.
- Nói như thế nào đây?
Người đàn ông này uy hiếp mình, nếu không làm việc tốt thì ném mình ra ngoài tự sinh tự diệt, quả thật để cô cảm thấy rất dọa người.
Nhưng dường như sau nhất thời ở chung, hắn cũng không thật sự đuổi mình ra khỏi nhà.
Từng ngụm từng ngụm canh trong chén, Hạ Diêm trong lúc nhất thời cũng nghĩ không ra cái gì có thể nói là rác rưởi.
Quên nó đi.
Dù sao hắn cũng không làm chuyện gì quá phận với mình.
Thịt nai này rất ngon.
Nể mặt mời bổn đại gia uống canh, lát nữa thuận tiện giúp hắn rửa chén. ...
Sau khi từ cửa hàng vũ khí đi ra, Sở Quang tìm được lão Lư Tạp, thông báo với ông tôi một chút chuyện tiền lương.
Làm nô lệ hơn nửa đời người, nghe được chủ nhân của mình định phát tiên cho mình, lão Lư Tạp lộ vẻ mặt mờ mịit.
Sở Quang thật sự lười giải thích lại tiền lương là cái gì, dứt khoát nói.
- Ông cứ coi như là thưởng tiền đi.
- Giữ lại mua chút đồ ăn hoặc đồ dùng, đến túp lều nghề mộc mua ít đồ dùng gỗ, duy trì việc làm ăn của các người chơi, hoặc là tiết kiệm để xây cho mình một căn nhà đàng hoàng.
Nghe được hai chữ thưởng tiền, lão Lư Tạp cảm động lệ rơi đầy mặt, lúc ấy đã muốn quỳ xuống, nhưng nghĩ đến chủ nhân nói người trú ẩn số 404 không được quỳ xuống, lại lập tức nắm đấm đặt trước ngực.
- Biết ơn sự hào phóng của ngài! Chủ nhân.
Nếu như nghĩ như vậy sẽ làm cho trong lòng hắn càng thoải mái một chút, Sở Quang cũng lười đi sửa chữa ý nghĩ của hắn.
Sau khi thông báo xong công việc, Sở Quang tiếp tục hỏi về tình hình huấn luyện của hai thủ kho mới.
Không thể không nói, những người sống sót đã có kinh nghiệm nông nô này có khả năng thích ứng tự nhiên đối với các vị trí có tính chất dịch vụ quản lý kho.
Dù sao đối với bọn họ mà nói, ở trang trại Brown, những vị trí này đều là người trông coi nông nô mới có cơ hội làm.
Ở bước trước, chỉ có người hầu, quản gia và binh lính của chủ trang trại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận