Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 396: Mùa xuân của hệ trí tuệ đang đến? (2)

Chương 396: Mùa xuân của hệ trí tuệ đang đến? (2)Chương 396: Mùa xuân của hệ trí tuệ đang đến? (2)
Trêu chọc doanh nghiệp cũng là một thân phiền toái, tuy rằng người ta cách xa, trực tiếp phái binh tới đây là không thực tế, nhưng đối phương chỉ cần nâng xếp hạng rủi ro cho khu vực, thắt chặt ngân hàng nhà mình đối với tuyến đường thương mại cho vay tài trợ, lập tức có thể làm cho thương đội từ bờ đông tới nơi này ít hơn một nửa, một năm ít nói cũng phải tổn thất hơn 100 triệu thẻ bạc.
Bất kể người chiến thắng cuối cùng là ai, họ sẽ đi một chuyến đi.
Nếu như có thể mua tù nhân chiến tranh về kiếm nhân tình, tự nhiên tốt nhất.
Nếu như sự việc không thành cũng không sao, ít nhất đã đi thử qua, đến lúc đó sứ giả hai bên tùy ý một phương tới hỏi, đều có cách nói. ...
Ngoài tiền đồn, tuyết rơi rất dày.
Dư Hổ đeo cung săn đi một đường, cuối cùng cũng nhìn thấy hình dáng cửa nam. Chẳng qua làm cho cậu ta cảm thấy hoang mang chính là, cậu luôn cảm giác hôm nay người nơi này ít hơn so với bình thường rất nhiều.
Tất cả mọi người đều đang bận à?
Cảnh vệ ở cửa nhận ra mặt cậu, thường lệ kiểm tra qua giấy thông hành rồi thả cậu rời đi.
Ống khói trong khu công nghiệp còn đang bay, tiếng gõ kim loại thỉnh thoảng bay ra từ trong nhà xưởng nửa che khuất, xem ra bên trong hẳn là có người.
Không dừng lại quá lâu ở khu công nghiệp phía nam, Dư Hổ đi thẳng đến tòa nhà chính của viện dưỡng lão.
Nơi đó có một gian phòng treo biển hiệu, Dư Hổ cũng không biết trên tấm biển viết cái gì, chỉ biết nơi đó là ngân hàng, đồng thời cũng là nơi em gái làm việc.
Công việc này rất dễ dàng, đại đa số người chơi có VM, đã sử dụng thanh toán điện tử, chỉ có người mới sẽ sử dụng tiền kim loại.
Bình thường khi không có việc gì, Tiểu Ngư sẽ ôm một quyển sách, ngồi ở cửa bàn gõ, nhìn. Đến cửa ngân hàng, nhìn Tiểu Ngư ngồi ở trước bàn gỗ đọc sách, Dư Hổ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, trái tim treo cao cũng buông xuống.
- Tiểu Ngư, em không sao.
- Anh?
Tiểu Ngư ngẩng đầu kinh ngạc nhìn nhị ca đứng ở cửa, buông sách vở trong tay xuống, †ò mò nói.
- Sao anh lại tới đây?
Dư Hổ cười nói:
- Còn không phải lo lắng cho emI Tối hôm qua phía bắc sáng lên một chùm ánh sáng rất lớn, anh và đại ca, tẩu tử cùng cha mẹ đều rất lo lắng cho em, cho nên sáng nay anh thay bọn họ đến thăm em.
Tiểu Ngư:
- Em không sao, ánh sáng thật sáng, đêm qua em cũng nhìn thấy, cách đây khá xa, không có ảnh hưởng gì.
- Em không có việc gì thì anh yên tâm!
Nhìn em gái bình an vô sự, Dư Hổ vui mừng nói.
- Nhớ ăn nhiều thịt, ăn thịt mới có thể phát triển cao.
Tiểu Ngư lắc đầu như một cái trống.
- Không thể ăn quá nhiều, ăn thịt quá no.
Dư Hổ:
- Thêm một chút thịt mới tốt!
Tiểu Ngư:
- Không tốt!
Em gái cái gì cũng tốt, chỉ là người quá bướng bỉnh, trong chuyện tranh cãi này, Dư Hổ từ lúc biết chuyện tới giờ chưa từng thắng cô, thở dài không tranh miệng lưỡi với cô nữa.
- Quên đi, em không hiểu, anh không cãi với em... Lại nói tiếp, cuốn sách em đang xem là gì, có đẹp không? Tiểu Ngư hơi nhếch khóe môi, nhìn hai mắt anh trai như đang bị mù, nói như khoe khoang.
- Quyển này nha, là những lời mà Sở đại ca bọn họ nói! Tiểu Ngư hiện đang học hai ngôn ngữ!
Dư Hổ đùa nghịch sách vở, trợn tròn mắt nói.
- Hả? Không sợ bị nhầm lẫn sao?
Tiểu Ngư đắc ý nói:
- Sẽ không, Tiểu Ngư rất thông minh! Sở đại ca nói, chỉ cần em cố gắng học tập thật tốt, sẽ thưởng cho em kẹo ăn.
Vẻ mặt Dư Hổ đầy hâm mộ.
Cũng không phải hâm mộ em gái có sách đọc.
Kẹo.
Hắn cũng muốn ăn.......
Thấy em gái ở chỗ này rất tốt, thậm chí khí sắc còn tốt hơn rất nhiều so với lúc ở nhà, chút lo lắng trong lòng Dư Hổ đã không còn.
Vốn định cùng chào hỏi Sở đại ca rồi đi, kết quả không khéo là Sở đại ca không ở chỗ này, nghe lão quản lý kho hàng nói tựa hồ là đi vê phía bắc, hơn nữa chỉ vài phút trước.
Nghĩ đến vụ nổ hạt nhân phương bắc tối hôm qua, Dư Hổ không khỏi có chút lo lắng, hy vọng Sở đại ca đi nơi đó sẽ không quá nguy hiểm.
Mỗi năm trên đường Bethe đều có một hai người xui xẻo vì bức xạ mà bị bệnh, bởi vì không đủ khả năng dùng thuốc đắt tiền chỉ có thể nằm trên giường bệnh chờ chết.
Hơn nữa so với bức xạ, những người bị thu hút bởi bức xạ sẽ nguy hiểm hơn, xác suất sinh sản các loài nguy hiểm sẽ cao hơn nhiều so với ở những nơi khác.
Dù sao, cầu xin cho anh ta sống lâu hơn.
Thế giới hỏng bét này, người thiện lương như Sở đại ca thật sự quá ít....
- Hắt xì.
Sở Quang ngồi trên xe tải nhẹ, bỗng nhiên không hề có dấu hiệu hắt hơi một cái, Hạ Diêm ngồi ở một bên nhìn hắn.
- Bị cảm?
- Không có, có lẽ đã là bị người ta nhớ thương.
Vốn là thuận miệng nói, kết quả không biết người ngồi bên cạnh hắn phạm vào thần kinh gì, bỗng nhiên trừng mắt nhìn hắn một cái.
- Ai, ai nhớ thương anh, đừng tự mình đa tình.
Sở Quang: -... ?
Cái gì vậy?
Đang nói chuyện, chiếc xe tải chạy đến bên cạnh tàu Khai Thác Giả.
Sở Quang từ trên xe nhảy xuống, giúp bà chủ Hạ què quặt.
Xuống xe tải, Hạ Diêm nhìn trái nhìn phải một cái, nhìn nền tảng sắt thép khổng lồ cùng bánh xích, lại nhìn xưởng sản xuất bên cạnh đang ầm ầm không ngừng, nhỏ giọng nói.
- Mà, anh đưa tôi tới nơi này làm gì? Có công việc mới nào không? Trước đó tuyên bố, tôi cũng không muốn cách nơi trú ẩn quá xa, cũng không muốn ra ngoài...
Này?
Bà cô này cũng khá kén chọn đi.
Sở Quang:
- Được, quyết định, ném cô ra ngoài ở hai ngày.
Vừa nghe thật đúng là thay đổi chức vụ, vẻ mặt Hạ Diêm đầy đau khổ, ủy khuất nhỏ giọng nói.
- Này... Nếu anh có bất kỳ ý kiến gì với tôi, anh cứ nói, tôi sẽ thay đổi.
Sở Quang liếc cô một cái không nói gì, trực tiếp dẫn cô đi tới bên cạnh thang máy của Khai Thác Giả. Một cô gái mặc áo chống lạnh màu trắng đã ở đó chờ lâu, lộ ra nụ cười nhìn hai người.
Tên cô Ngô Á, là nhân viên y tế của khoa hậu cần Khai Thác Giả, chuyên về phẫu thuật và nghiên cứu liên quan đến cấy ghép.
Đi tới trước mặt cô, Sở Quang đi thẳng vào chính đề. - Bác sĩ Ngô, chính là người thọt này, giao cho cô.
Bị hai chữ người thọt chọc cười, bác sĩ Ngô mỉm cười nhìn hắn nói.
- Xin hãy yên tâm, kỹ thuật của chúng tôi là chuyên nghiệp.
- Ừm, đừng để cô ta chết.
- II Chờ đã, cái gì mà chết.
Bị đoạn đối thoại này chỉnh đến không hiểu ra sao, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Diêm trắng bệch, khẩn trương lui về phía sau một bước.
- Anh, các người muốn làm cái gì với tôi... 2
Bạn cần đăng nhập để bình luận