Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 92: Nổ súng về phía tôi! (2)

Chương 92: Nổ súng về phía tôi! (2)Chương 92: Nổ súng về phía tôi! (2)
Hạ Diêm không lên tiếng, lấy từ trong túi ra một chiếc thẻ từ bị dính máu, đó là của đội trưởng trước khi chết đã giao cho cô.
Theo lý mà nói Trần Dương không thể nào biết chiếc thẻ từ này đang ở trên người cô.
Trừ khi hắn ta đã lục lọi qua thi thể của đội trưởng.
Trong nháy mắt cô đã hiểu hết tất cả.
Hạ Diêm vô cảm nhìn đồng đội cũ của mình, so với bi thương hay sợ hãi, trong lòng cô hơn cả là tê dại.
Có lẽ cuộc sống sau này của cô sẽ rất thảm.
Giống như một chiếc giẻ rách bẩn bị vứt vào trong góc đợi đến mốc meo, hoặc là bị những kẻ man rợ này bán cho những tên buôn nô lệ khác, cho đến khi cô không thể lao động được nữa.
Nhưng đột nhiên cô cảm thấy, những việc này không còn quan trọng nữa.
"Lấy đi."
Cô kẹp chiếc thẻ giữa hai đầu ngón tay rồi ném ra ngoài.
Nhìn tấm thẻ từ rơi dưới chân, trong mắt Trần Dương lóe lên vẻ mừng rỡ như điên và sự tham lam không thể che giấu được, hắn duỗi chân giậm lên, muốn đá nó ra ngoài.
Nhưng đúng lúc này, một điều hắn không lường trước đã xảy ra.
Gần như cùng lúc khi hắn vừa duỗi chân ra, thân thể con tin đang giấy giụa mãnh liệt trên tay hắn bỗng nhiên mềm nhũn, theo cánh tay trượt xuống dưới, mtộ bên đầu gối trực tiếp ngã gụy xuống đất.
Không đợi cho Trần Dương định hình chuyện gì đang xảy ra, bên cạnh hắn bỗng nhiên truyền đến hai tiếng súng, một trong số đó bắn vào đầu của hắn.
Một làn sương máu trào ra từ trán hắn.
Trần Dương trừng to hai mắt, ngã thẳng người ra phía sau, đến chết cũng không biết chuyện gì vừa mới xảy ra trong chớp nhoáng. "Đậu! Trúng rồi!"
Một phát nổ đầu!
Dịch chuyển khỏi nòng súng trên tay, Phương Trường kích động hô lên.
"Phát đó là tôi bắn trúng, đạn của cậu đều bắn ra bên ngoài đèn đường hết... Luyện tập thêm cho tốt đi." Sở Quang vẻ mặt không nói nên lời nạp đạn vào súng trường.
Anh đã không còn trông mong gì vào tài bắn súng của tên người chơi này nữa rồi.
Nói gì thì nói, đây là lần đầu tiên anh sử dụng quyền hạn "GM" để cưỡng chế người chơi logout.
Không ngờ chức năng này lại tốt hơn mong đợi.
Đương nhiên, nếu người chơi hỏi tới, anh không thừa nhận là được, cùng lắm là dùng thân phận giải thích một câu mạng bị chập chờn.
"Anh, giết chết hắn..."
Hạ Diêm mặt đờ đân nhìn Sở Quang, hiển nhiên cũng không lường trước được anh sẽ nổ súng.
Sở Quang mất kiên nhẫn nói.
"Tôi đã nói rồi, tôi rất ghét người khác uy hiếp tôi, huống chỉ tôi đã cho hắn ta cơ hội."
Hơn nữa tên đó còn chĩa súng vào người của anh.
Trong khi nói chuyện, Dạ Thập đang quỳ trên đất bỗng nhiên co giật một trận, vẻ mặt mơ màng tỉnh lại.
"Tại sao vừa rồi tôi lại bị ngắt kết nối?"
Ánh mắt cậu đờ đẫn chuyển động, dừng lại trên thi thể người chết, Dạ Thập nhất thời giật mình, theo phản xạ có điều kiện nhảy dựng lên.
"Fuck, sao tên này lại chết?"
Lại nhảy tình tiết rồi sao?
Phương Trường đi đến võ vai cậu.
"Có thể do mạng bị lỗi, có thể đăng nhập lại là tốt rồi... Một phát trúng đầu, he he, ngầu không người anh em?" "Ngầu lắm ngầu lắm, ngầu cả đám."
Được rồi.
Xem ra chính mình có thể lược bớt bước giải thích rồi.
Rời ánh mắt ra khỏi hai người chơi, Sở Quang cảm thấy cơ thể mình khôi phục khá nhiều, vì thế đứng dậy từ ghế nhà ăn.
Đi đến bên cạnh thi thể của Trần Dương, Sở Quang đưa tay nhặt tấm thẻ dính máu và khẩu súng lục bị rơi dưới chân.
Cái trước tạm thời không dùng được, nhưng cái sau là một thứ tốt.
Sở Quang cầm súng lục thưởng thức một lúc, xem ra thứ này là bán tự động, uy lực thế nào tạm thời không biết, nhưng hẳn là không nhỏ.
"Tôi đi đây, cô tự cầu phúc cho mình đi."
Thấy Sở Quang nói chuyện với mình, Hạ Diêm mơ màng ngẩng đầu lên.
"Các người không đem tôi theo sao?”
Sở Quang hỏi lại một câu.
"Tôi có nói sẽ dẫn cô theo cùng đâu."
Hạ Diêm ngây ngẩn cả người.
Điều này khác hoàn toàn với tưởng tượng của cô, cũng nằm ngoài dự đoán của cô.
Nhưng hiện tại đã không còn thời gian cho cô suy nghĩ.
Mắt thấy người đàn ông tên Sở Quang hoàn toàn không phải nói đùa, dắt theo hai tên thuộc hạ trung thành và tận tâm cùng nhau bước ra ngoài cửa.
Nghĩ đến chuyện mình bị mọi người bỏ lại, cô nhất thời hoảng sợ.
"Các người... Thật sự không phải kẻ cướp sao?"
Sở Quang dừng bước, trêu chọc cô một câu.
"Cô thất vọng à?"
"Tôi..." Hạ Diêm mở miệng ấp úng, xấu hổ một hồi lâu, ho khan nói tiếp/Ý tôi là, các người là những người sống sót gần đây sao? Có thể đưa tôi đến nơi mọi người sống không?”
Dù sao cô cũng không còn chỗ để đi.
Cô nghĩ đi về thành phố Boulder bằng một chân còn khó hơn một mình đấu với người bò sát, huống chi cô cũng không thể trở về nữa.
Đám người trước mặt này không phải là kẻ cướp giật hay là kẻ buôn lậu nô lệ, theo chân bọn họ cũng không tệ.
Nhưng mà Sở Quang không muốn mang theo thứ vướng víu này.
Trước mắt, máy móc và điều kiện y tế của chỗ tránh nạn hiện tại chắc chắn không thể cung cấp cho cô một chiếc chân giả, ráng lắm là để thợ mộc làm cho cô một chiếc nạng.
Thiếu một chân chắc chắn không làm được việc gì nặng nhọc, còn thêm một miệng cơm, thà chiêu thêm nhiều người chơi mới còn có lương thực để ăn.
Nhưng mà đúng lúc này, anh nghe thấy hai người chơi đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
"Cô gái này là NPC mới sao?"
"Có thể lắm, nhưng khó mà nói được... Xem ra quản lí không định dân theo cô ấy."
"Nhưng tôi cảm thấy cô ấy vẫn còn có thể cứu được."
"Đúng thật, xem ra cô ấy chính là một lính đánh thuê, cho dù bị đứt một chân, thì việc chế tác súng ống hay vũ khí gì đó cũng không thành vấn đề chứ?"
Emmm...
Nghe họ nói như vậy cũng hơi có lí.
Sở Quang suy nghĩ thêm một chút rồi nhìn về phía Hạ Diêm.
"Tôi nói thẳng nhé, bây giờ cô chính là một gánh nặng. Cho dù đưa cô vào khu định cư cho người sống sốt gần đây, cuộc sống về sau của cô không khác cái chết là bao."
Hạ Diêm cắn môi, cúi đầu.
Đây là sự thật.
Không cần nói cô cũng có thể tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra với mình.
Nhìn thấy cô gái không nói một lời nào, Sở Quang tiếp tục nói. "Đương nhiên, nếu cô có thành thạo một thứ gì đó, tôi không phải không thể đưa cô đi..." "Chỉ cần cô bằng lòng làm việc cho tôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận