Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 487: Một lối ra mới dẫn đến nơi trú ẩn và một đường hầm không tồn tại trên bản đồ (2)

Chương 487: Một lối ra mới dẫn đến nơi trú ẩn và một đường hầm không tồn tại trên bản đồ (2)Chương 487: Một lối ra mới dẫn đến nơi trú ẩn và một đường hầm không tồn tại trên bản đồ (2)
Dường như ngay cả học viện cũng không có khả năng tháo rời công nghệ trong hộp đen, nhiều nhất nó chỉ là sản phẩm của việc nghiên cứu hộp đen.
Nhìn bộ đếm thời gian trên màn hình lần cuối, Sở Quang lên tiếng.
- Có vẻ như vẫn còn một chút thời gian để bí ẩn được tiết lộ... Hãy kiểm tra phòng đệm bên cạnh.
Ân Phương sững sờ.
- Phòng đệm? Đây không phải là tầng B3 sao?
Sở Quang gật đầu.
- Đúng vậy, hầm 404 không chỉ có một cánh cửa, và tôi thậm chí còn nghi ngờ rằng cổng trên tâng B3 là lối vào thực sự.
Về mặt không gian, cổng ở tầng B3 rộng hơn đáng kể so với cổng trên tầng B1 và kết nối nhà kho với khu vực trồng trọt.
Điều này nói lên cái gì?
Điều đó có nghĩa là nơi trú ẩn này rất có thể được xây dựng từ tầng B3 và sau đó mở rộng lên xuống cùng một lúc.
Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của Sở Quang, nếu ở tầng dưới, tìm được lối ra khác phóng đại hơn thì hắn không nói.
Mỗi lần Sở Quang nghĩ rằng mình đã hiểu rõ kế hoạch của nơi trú ẩn này và người quản lý ban đầu, nơi trú ẩn dưới chân luôn mang đến cho hắn những bất ngờ khác.
Sở Quang thậm chí còn nghỉ ngờ rằng người thiết kế nơi trú ẩn này là một game thủ. ...
Mọi thứ ngoài cổng trên tầng B3 đều không rõ, không ai có thể nói điều gì sẽ xảy ra.
Nếu tình hình lạc quan, đó có thể là những quả trứng Phục sinh do người quản lý ban đầu để lại.
Nếu không lạc quan, nó cũng có thể là một lứa chuột biến chủng hoặc gián biến dị. Để đề phòng, Sở Quang mang áo giáp điện từ phòng bảo trì trên tầng B1, đồng thời mang theo búa nitơ động lực và súng trường Gauss, hắn còn lấy hai khẩu súng trường tấn công liêm đao, áo chống đạn và ba lô nhồi đầy đạn 7mm.
Cơ giáp là dành cho cô Hạ dùng.
Trở lại phòng chuẩn bị ở tầng B3, Sở Quang ném một khẩu súng trường tấn công liêm đao và một bộ giáp cảnh sát vào tay Hạ Viêm.
- Tôi không cần phải dạy cô cách sử dụng nó chứ.
Mặc áo giáp lên người, Hạ Viêm nhẹ nhàng buộc mái tóc dài màu đỏ thành đuôi ngựa rồi nhặt khẩu súng trường dựa vào tường.
- Anh đang nói đùa sao? Tôi tốt xấu gì cũng là...
- Lính đánh thuê đã thêm một cái chân gà vào hộp cơm của đám người bò sát?
Nhìn mặt mũi Hạ Viêm đày sát khí, Sở Quang vội vàng đóng khẩu trang lại, ho khan đi về phía trước.
- Đi theo tôi.
Tiểu Thất càu nhàu, lăn ròng rọc đi theo phía sau Sở Quang.
Thấy mình không có vũ khí, Ân Phương vội vàng đuổi kịp hỏi.
- Tôi thì sao? Cho tôi một cây vũ khí đi! Trong trường hợp xảy ra tai nạn, tôi cũng có thể chiến đấu.
Sở Quang nghĩ nghĩ, ném khẩu súng lục ổ quay ngân xà treo trên áo giáp điện cho hắn.
- Nhớ trả lại cho tôi.
- Chỉ có sáu viên đạn?!
- Nếu cần thiết, tôi sẽ cho cậu nhiều hơn.
Cánh cổng trên miệng cống bị kéo xuống, Sở Quang nhấn nút màu đỏ.
Chuông báo động trong phòng chuẩn bị vang lên ba lần.
Chốt cửa dày đến đùi lần lượt được rút lại, cánh cửa hợp kim giống như bánh răng từ từ lăn sang một bên, lộ ra đường hầm tối đen như mực.
Hơi thở lạnh và khô phả vào mặt. Sở Quang bật đèn pha trên vai, cầm khẩu súng trường tấn công liêm đao đi về phía trước.
Lòng bàn chân đi trên mặt đất kêu cót két, bụi bặm ở đây dày đặc, đã lâu không có ai ở.
Ánh sáng trong lối đi rất mờ, có thể được mô tả là vươn ra sẽ nhìn không thấy năm ngón tay.
May mắn là trên áo giáp điện có thiết bị chiếu sáng, hai người kia cũng mang theo đuốc.
Qua ánh sáng phát ra từ vai, Sở Quang có thể nhìn thấy một lan can thép đặt trên mặt đất, cùng với một vài dụng cụ xây dựng nằm rải rác xung quanh.
- Không có đường hầm nào trên bản đồ.
Ân Phương xác nhận bản đồ thông qua máy ảo, tiếp tục nói.
- Chúng ta đang ở ngay phía nam, đối diện với tuyến tàu điện ngâm 12 ở thành phố Thanh Tuyền, và khoảng cách đường thẳng là khoảng 4 km. Hướng bắc trùng với vùng ngoại ô trên cao của thành phố, hướng về ngoài thành phố Thanh Tuyền.
Tuyến 12 chạy qua phía bắc và phía nam của thành phố Thanh Tuyền, và ga tàu điện ngầm Garden Street là ga trên Tuyến 12.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Sở Quang giơ ngón trỏ lên, gõ nhẹ vào bên hông mũ chơi game, mở bản đồ trên kính ra.
Cửa sổ màu vàng cam được chiếu trên thị kính chiến thuật.
Khoảng cách trạm xe lửa gần nhất ở phía gần phố Bethe, cách đó khoảng 800 mét.
Sở Quang đã từng đi qua, nhưng không đi vào, chỉ đứng ở bên ngoài liếc nhìn vào, bên trong đã hoàn toàn bị đám gặm nhắm chiếm giữ.
Tám mươi phần trăm là có những thứ khó đối phó khác.
- Nếu ở phía bắc thì sao?
Ấn Phương khẽ kéo bản đồ.
- Ở phía bắc... Chúng ta đang ở phần cực bắc của thành phố Thanh Tuyền, và xa hơn về phía bắc là ngoài thành phố Thanh Tuyền, và tuyến tàu điện ngầm không được đánh dấu trên bản đồ. - Đường hầm chạy theo hướng bắc-nam, và lối ra của nơi trú ẩn nằm ở bên cạnh đường hầm, và sau khi đi qua cổng sắt, có một cách để đi về phía nam và phía bắc.
- Chúng ta đi phương bắc trước đi.
Nói xong, Sở Quang chủ động đi phía trước, dẫn đội ngũ đi về phía bắc.
Sau khoảng 800 mét, đường hầm đột ngột kết thúc, và một bức tường hợp kim dựng ở †rước mặt mọi người.
- Xem ra phía trước không có đường.
Hạ Viêm dùng đuốc chiếu sáng về phía trước, quay đầu nhìn Sở Quang hỏi:
- Anh có muốn trở về không?
Sở Quang nhìn chằm chằm vào bức tường một lúc, sau đó đi đến bên tường, tìm thấy một thứ giống như hộp phân phối điện.
Kéo mở nắp, hắn thấy một tay cầm, cũng như một giao diện tròn.
Điều thú vị là giao diện tròn hoàn toàn phù hợp với pin nhiệt hạch lạnh loại nhỏ.
Trong lòng Sở Quang khẽ nhúc nhích, hắn lấy ra một viên pin nhiệt hạch lạnh với 11% năng lượng còn lại từ trong túi áo, cắm vào giao diện.
Sau đó, hắn kéo chuôi xuống.
Một dòng điện nhẹ vang lên, kèm theo âm thanh ma sát cắn răng, tiếp theo là dưới chân mọi người đều có chút run rẩy.
Nó giống như một trận động đất.
- Tình huống như thế nào?!
Ân Phương có chút hoảng sợ nhìn xung quanh, lùi lại hai bước.
Hạ Viêm khá bình tĩnh, ánh mắt cảnh giác liếc nhìn trần nhà, sau đó nhìn về phía trước, đôi mắt hơi mở to.
- Đó là bức tường! Nó đang chìm xuống!
Tiểu Thất trượt đến bên cạnh bắp chân Sở Quang, lo lắng nói:
- Chủ nhân, ở đây nguy hiểm như vậy, hay là chúng ta nên rút lui trước? - Không vội, chờ chút.
Sở Quang nhìn chằm chằm vào bức tường trước mặt.
Chỉ thấy nó chìm từ từ xuống, sau khi ngọn núi rung chuyển, cuối cùng nó cũng lộ ra đường hầm phía sau.
Lúc này, tất cả mọi người mới phát hiện, bức tường kia thật sự rộng mấy trăm mét.
Nó giống như cả một phần của một đường hầm đã được nâng lên.
- Không thể tin được...
Ấn Phương tiến lên hai bước, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Một cấu trúc bê tông dày như vậy.
Ít nhất cũng phải hàng chục nghìn tấn, đúng không?
Đếm cấu trúc cơ khí trong này, cũng như cấu trúc chịu lực bên dưới, nó tương đương với việc chôn một tàu sân bay xuống đất.
Phép ẩn dụ này có thể không thích hợp, nhưng nó không tạo ra sự khác biệt về ý nghĩa.
Vẻ mặt Sở Quang cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Không có gì phức tạp về bản thân cơ chế.
Tuy nhiên, điều đáng ngạc nhiên là ngày nay, hơn 200 năm sau, nó vẫn có thể được phóng và chạy mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Ngay khi hai người sững sờ, có một tiếng gầm khàn khàn và tiếng chạy trước đường hầm.
Nghe thấy âm thanh đó, Hạ Viêm không khỏi sửng sốt, lập tức giơ khẩu súng trường công kích trong tay lên, ngón trỏ gọn gàng đẩy hộp bảo hiểm ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận