Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 302: Những người đó sẽ không bao giờ trở lại (1)

Chương 302: Những người đó sẽ không bao giờ trở lại (1)Chương 302: Những người đó sẽ không bao giờ trở lại (1)
- Cảm ơn cậu, cậu đã cho tất cả chúng ta một cơ hội để sống.
Trên mặt đội trưởng cảnh vệ không nhìn thấy một tia máu, nặn ra một nụ cười suy yếu vô lực.
- Hy vọng như thế.
Tôi Có Bảo Hiểm Y Tế, Tôi Đi Trước:
- Bỏ vũ khí xuống! Nộp súng không giết!
Hiểu Tiểu Tiếu Thư Trùng:
- Không?! Sao một người chống cự cũng không có?
Thiếu Niên Công Trường Và Gạch:
- Quá tịch mịch đi!
Nửa Đêm Giết Gà:
- Trả lại tiền! Muỗi trả lại tiền đây! Tên lửa này căn bản không dùng được!
Hướng Thiên Mượn Thêm 10 Cm:
- Anh Gà, quên đi, chỉ có 5 đồng bạc, vô dụng mới là chuyện tốt, tin tôi đi!
Chiến tranh diễn ra vô cùng suôn sẻ.
Khi người chơi xông vào cửa lớn, thủ quân phố Bethe đã sớm bỏ vũ khí, tự giác ngồi xổm ở góc tường, hai tay ôm đầu đầu hàng.
Điều này làm cho không ít người chơi chờ mong một trận đại chiến, cảm giác như là một quyền đập vào bông.
Sao các anh lại đầu hàng nhanh như vậy?
Không thể chống cự một chút sao?
Đi theo quản lý đại nhân cùng nhau xuyên qua cửa gỗ bị đại pháo bắn phá, trên mặt Ngô Thiết Phủ tràn đầy vẻ rung động cùng kính nể.
Thật mạnh mẽ. Lúc trước anh chỉ thấy đám áo khoác màu lam này trang bị tinh xảo, lại không ngờ bọn họ không chỉ trang bị tinh xảo, tố chất chiến đấu cũng không tệ chút nữa.
Tuy rằng lúc xung phong không có chương pháp gì, nhưng đối diện đã hoàn toàn bị khí thế của bọn họ đè bẹp, một chút ý chí chống cự cũng không có.
Nghĩ tới đây, trong lòng Ngô Thiết Phủ âm thầm may mắn quyết định lúc trước, dựa vào những cường giả này quả nhiên là một lựa chọn chính xác.
- Cắm cờ của chúng ta lên tường!
Sở Quang có chút hoài niệm nhìn thoáng qua xung quanh, tiếp theo nhìn về phía Walter đang ngồi xổm ở góc tường.
- Ông, đứng lên.
Walter sửng sốt một chút, hai tay ôm đầu đứng lên.
-... Thưa ngài, ngài có gì phân phó.
- Không nhận ra tôi sao?
Lão Walter ngượng ngùng cười một tiếng.
- Nhận ra...
Sở Quang cười cười, tiếp nhận một thanh đao từ trong tay Ngô Thiết Phủ, ném vào trong tay lão Walter, tiếp theo dùng cằm chỉ chỉ những người ngồi xổm ở góc tường.
- Thay tôi nhìn bọn họ.
Lão Walter vội vàng nhận lấy đao, cung kính cúi đầu.
- Vâng, đại nhân.
Vũ khí đã bị tịch thu và những người bảo vệ đã mất ý chí nổi dậy.
Nếu bọn họ đầu hàng sảng khoái như vậy, Sở Quang cũng không có ý định làm khó bọn họ, chỉ cần bọn họ thành thành thật thật đợi đến khi hết thảy chấm dứt, tự nhiên sẽ thả bọn họ về nhà tìm mẹ.
Lưu lại hai người chơi có cống hiến cao canh giữ cửa lớn, Sở Quang tiếp tục dặn dò Triệu Thử, bảo hắn và Dư Hổ hai người đi trấn an người sống sót trên phố Bethe, nói cho bọn họ biết không cần kinh hoảng, ở nhà không cần ra ngoài, kiên nhẫn chờ đợi chiến tranh chấm dứt, cùng với việc tấm công chỗ lão Thủy Đỉa.
Nhận thấy rằng trận chiến đã lắng xuống, lão Charlie bước ra khỏi con hẻm bên cạnh.
Khi nhìn thấy mặt Sở Quang, trên mặt ông ta trong nháy mắt hiện lên biểu tình kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ tới, lãnh tụ đám áo khoác màu lam này lại là người ngoại hương ngây ngốc đi dạo trên Đất Chết trước đó.
Chẳng qua, ông ta rốt cuộc phản ứng tương đối nhanh, chỉ kinh ngạc vài giây, cung kính cúi đầu nói.
- Kính thưa đại nhân, cung nghênh ngài đến! Những người sống sót trên phố Bethe đã sẵn sàng để chào đón chủ sở hữu mới.
- Ngẩng đầu lên, thời đại của lão Thủy Đỉa già đã kết thúc, sau này người dân nơi đây có thể tự quyết định tương lai của mình.
Gật đầu nhìn Charlie, Sở Quang không hàn huyên nhiều, đi thẳng vào vấn đề chính.
- Ông đã ở đây, vậy thì tốt quá, tôi cần phải cho người dân phố Bethe biết rằng chúng tôi đang ở đây để giải phóng cho họ, không phải để đàn áp họ. Ngoại trừ trấn trưởng sẽ bị treo cổ, cuộc sống của ai cũng sẽ không bị ảnh hưởng. Vì vậy, khi chúng tôi tấn công lâu đài, tôi hy vọng không có ai đi ra ngoài, ông hiểu những gì tôi nói có nghĩa là gì chứ.
Lão Charlie đương nhiên nghe hiểu, cung kính cúi đầu nói.
- Tôi sẽ trấn an mọi người thay cho ngài.
Sở Quang gật gật đầu, nhìn về phía đám người chơi nóng lòng muốn thử phía sau, vẫy tay về phía tòa thành chính giữa phố Bethe.
- Những người còn lại, theo tôi đi vào.
Người chơi đều rất nghe chỉ huy, dưới mệnh lệnh của Sở Quang, dọc theo đường phố tiến quân, không quấy rầy những người sống sót đang run rẩy trong lều trại.
Duy nhất không an phận, cũng chỉ có một người.
Lúc trước một pháo bắn mở cửa lớn, Muỗi còn chưa thoải mái đang muốn chỉ huy giúp hắn kéo xe pháo, hướng thành chính bắn một phát, tuy nhiên lập tức bị Sở Quang ngăn lại.
Đùa thôi.
Toàn bộ phố Bethe là nơi béo nhất, cũng chỉ có lâu đài của lão đỉa nước kia. Đây chính là chiến lợi phẩm của mình.
Làm sao có thể để nó nổ tung?
Dọc theo đường đi không gặp phải bất kỳ sự chống cự nào, người chơi dưới sự dẫn dắt của Sở Quang, xuyên qua mấy phòng gạch gần trung tâm trấn, rất nhanh đến cửa tòa thành.
Khi đoàn người đến, cửa lớn của tòa thành đóng chặt, chỉ từ cửa sổ căn bản không thấy rõ tình huống bên trong.
Sở Quang thông qua VM, chỉ huy người chơi chia làm ba tổ/
Người một tổ từ ngoài vây quanh tòa thành, người một tổ chiếm lĩnh kho quân giới bên cạnh tòa thành, một nhóm người còn lại thì từ chính diện tiến công tòa thành, bắt sống con đỉa già.
- Tổ Bạo Phá vào vị trí.
- Châm lửa!
Tuy rằng rõ ràng mở cửa ra, nhưng mấy người chơi nhỏ phụ trách công cửa vẫn cao hứng phấn chấn đặt thuốc nổ ở cửa.
Ngòi nổ thiêu đốt hết, theo tiếng nổ vang lên, cửa chính của tòa thành bị nổ chia năm xẻ bảy, nặng nề ngã xuống đất.
- Go Go Gol
- Xông lên!
Trang bị lưỡi lê cho súng trường, người chơi gầm gừ đạp qua khói bốc lên từ vụ nổ và lao vào trong lâu đài.
Khi nhìn thấy sự sắp xếp lộng lẫy trong hội trường lâu đài, tất cả mọi người đều giật mình.
- Mẹ ơi, đây là phong cách mà Đất Chết nên có nè?
- Trâu bò, cột này là đá cẩm thạch.
- Cột trụ hẳn là đã xây dựng trước chiến tranh. Tuy nhiên tấm thảm này, mẹ nó lại là da gấu may ra. - Quá giàu, quá giàu.
Tất cả mọi người còn đang đói bụng, lão trấn trưởng này lại ở đây hưởng thụ.
Không chỉ là thảm được may bằng lông thú hoang dã, mà đồ trang trí tường treo trên tường và đèn pha lê treo trên trần nhà... Tất cả những điều này trái ngược hoàn toàn với đường phố suy tàn bên ngoài. Nơi này một chút cũng không giống như Đất Chết, ngược lại giống như cung điện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận