Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 152: Cá lớn nuốt cá bé, cá bé nuốt tôm nhỏ (3)

Chương 152: Cá lớn nuốt cá bé, cá bé nuốt tôm nhỏ (3)Chương 152: Cá lớn nuốt cá bé, cá bé nuốt tôm nhỏ (3)
Nhá nhem tối.
Cửa Bắc tiền đồn căn cứ vô cùng nhộn nhịp.
Nơi đây dường như đã hình thành một phiên chợ tự phát.
Những người chơi cắm những tấm biển bằng gỗ trên mặt đất, có khắc số hiệu và ID của họ, đồng thời vạch một mảnh đất không lớn không nhỏ, cho biết đây là gian hàng cố định của họ.
Những người hôm qua ở đây hôm nay cũng ở đây, cũng không có ai xấu tính mà phá bỏ nó.
Trò chơi bây giờ có ít người, hơn nữa họ đều là người này truyền người nọ mà vào, mọi người ít nhiều đều khá thân thiện và cũng có ý thức.
Dù sao thì cản trở người khác có lợi ích gì chứ?
Những người đang ngồi ở đây đều là đội cấp một trong tương lai, lăn lộn lần nữa cũng là kẻ mạnh cấp hai, mất mặt một chút cũng là anh đại cấp ba.
Bây giờ không chăm lo mặt mũi một chút, sau này làm sao lăn lộn tiếp chứ.
Thấy người chơi có trật tự như vậy, người quản lý Sở Quang cũng rất nhàn nhã, dứt khoát dán một tờ trưng cầu "dân ý" ở trước cửa bắc.
[Từ hôm nay, 100m hướng ra ngoài cửa bắc sẽ là "chợ", cư dân chỗ lánh nạn có thể tự do dựng sạp và buôn bán. ]
[Kệ ký gửi hàng hóa được đặt trong đại sảnh cư dân của chỗ lánh nạn, cần giá thuê 1 đồng bạc để ký gửi hàng hóa. Nếu không có ai tìm mua, sẽ bị chuyển khỏi kệ sau bảy ngày, sau khi bị chuyển ra khỏi kệ tiền thuê sẽ bổ sung dần. ]
Sau khi tờ giấy được dán lên, các người chơi đều chạy đến xem, sau khi đọc xong phấn khích hò reo.
"Quản lý đại nhân đỉnh của đỉnh!"
"Tốt quá rồi! Đây có phải là bản cập nhật mới trong trò chơi không? Chức năng chợ cuối cùng cũng xuất hiện! Hú yeahl" "Có ai mua răng nanh của linh cẩu đột biến không? Chức năng chợ cũng có rồi, liệu ngày văn tự khoan khảm mê hoặc xuất hiện còn xa không? Bây giờ không tích lũy tư liệu thì còn đợi đến bao giờI Làm sao trở nên mạnh hơn được?"
"Có ai mua nấm không? Nấm to tươi mới đây! Huhuhu, mau mua đi, tôi đảm bảo sẽ không tăng giá nữa, sau này sẽ là 4 đồng, thật đó!"
"Bà chủ Nha, nấm của cô có học đại học chưa ?"
"Có thể đẻ trứng không?"
"Có thể mua để phóng sinh không?"
"Có thể để Diona nhổ nước bọt vào rượu của tôi không?"
"Mẹ kiếp, đồ biến thái!"
Nhìn đám người chơi ồn ào nháo nhào, trên mặt Sở Quang nở nụ cười hiền từ của người cha già.
Cuộc sống đang từng ngày trở nên tốt đẹp hơn.
Vào ngày này, đêm càng lúc càng mau tối hơn.......
Trước khi trời tối, cả nhà họ Dư quay trở lại phố Bethe, nhưng không khí ở đây có chút khác biệt so với mọi khi.
Chỉ thấy một chiếc xe ba gác đậu trước cổng phố Bethe, đứng cạnh xe ba gác có hai người đàn ông khoác áo da thú, lưng đeo súng trường sắt, và cả một tên nô lệ đầu tóc rối bù, quần áo tả tơi, bị hành hạ đến không rõ là nam hay nữ.
Lão Charles đứng ở cửa, thương lượng với người đàn ông dẫn đầu, trên mặt mang theo nụ cười nịnh hót.
Người thứ hai hiện rõ sự thiếu kiên nhẫn trên khuôn mặt, phun ra vòng khói vào mặt lão Charles. Một người đàn ông mạnh mẽ khác cũng thúc giục, bảo người sau đi nhanh hơn.
Không lâu sau, lão Walter gác cửa dắt từ trong cửa ra một người phụ nữ.
Cô ta khoác một chiếc áo choàng, tay chân mang xiềng xích, trên mắt cá chân có in mã vạch, vẻ trắng nõn thoắt ẩn thoắt hiện, đừng nói là đàn ông, ngay cả phụ nữ cũng nhịn không được mà tâm sinh hảo cảm.
Tiểu Ngư chưa bao giờ nhìn thấy một tỉ tỉ xinh đẹp như vậy trước đây, ánh mắt đen láy chớp chớp, đầy tò mò và ngưỡng mộ.
"Anh ơi, cô ấy là ai?"
Dư Hổ nói nhỏ giọng.
"Không biết, chắc là người mà lão thị trưởng mua từ bên ngoài, nghe nói là thể nhân bản gì đó?"
"Người nhân bản, em nhìn mắt cô ta đi, không có hồn, đừng nhìn!" Ông cha hiển nhiên càng thấy nhiều rồi, vươn tay kéo con trai và con gái một phát, thì thào nói: "Đừng phát ra tiếng động, cũng đừng va chạm ánh mắt với những người đó, chúng ta sẽ ở đây đợi họ một lúc."
Cả hai ngoan ngoãn đi theo cha và nấp vào bóng râm nơi góc phố.
Người đàn ông mặc bộ da thú kiểm tra hàng hóa, mỉm cười hề hề, võ vai lão già Charles, hướng về phía ông ấy giơ ngón tay cái lên.
Sau đó Tiểu Ngư nhìn thấy người đàn ông thô lỗ đó trói tay của chị gái kia vào cái xe ba gác, kêu gọi đồng bọn rời đi.
"Anh à, họ sẽ đưa cô ấy đi đâu vậy."
Dư Hổ không biết phải giải thích vấn đề này như thế nào, anh là đàn ông, vẫn có thể đoán được, nhưng không biết phải nói thế nào.
Mỗi khi mùa đông lạnh giá đang đến gần, tất cả mọi hộ gia đình ở phố Bethe đều phải hưởng ứng sự vận động của thị trưởng, giao nộp vật tư lên trên, lão thị trưởng thì không cần cống nạp cho người khác sao?
Rõ ràng là không phải.
Cái này giống như cá lớn nuốt cá bé, cá bé nuốt tôm nhỏ vậy.
"Em còn nhỏ, đừng hỏi nhiều như vậy."
"Em không còn nhỏ nữa" Tiểu Thư bực bội nói.
Dư Hổ nghe thấy câu nói này, xoa xoa cái đầu nhỏ của em gái.
"Ngoan, không còn nhỏ nữa thì ăn nhiều thịt vào, ăn thịt mới cao lên được ... Thanh gậy nhựa đó của em là gì vậy, có ngon không? Có còn nữa không, cho anh một cái ăn thử." "Không cho! Anh tự mình tìm anh Sở mà xin đi." Tiểu Ngư quả thật giống một con cá nhỏ, linh hoạt né tránh.
"Cần phải đi thôi."
Ông lão cẩn thận giấu muối vào trong ngực, sau đó đưa tay giật chiếc gậy nhựa mà Tiểu Ngư đang ngậm trong miệng ra, ném vào góc tường, không quan tâm con mình uất ức như nào, dắt hai người đi vào phố Bethe.
Lão Charles liếc nhìn ba người họ một cái, nhưng không nói gì, chỉ nói chuyện với ông già Walter bên cạnh bằng một giọng điệu thoải mái, như thể không có chuyện gì xảy ra.
"Chỗ lánh nạn hồi trước ông nói có đứa con gái nào đẹp như vậy không?"
"Không có, những người sống trong chỗ lánh nạn của tôi toàn là những người bình thường thôi."
"Cô gái đó không bình thường à?”
"Người nhân bản chia làm hai kiểu, một kiểu là phát triển từ sơ sinh, lớn lên một cách tự nhiên và gần như không khác gì con người bình thường. Loại còn lại là sản phẩm làm sẵn, nằm trong khoang hồi sinh cho đến khi phát triển hoàn toàn, không khác gì động vật vậy, kiểu này thì có đủ loại khác nhau, công dụng cũng như chu kỳ phát triển cũng khác một trời một vực, có nói thì ông cũng không thể hiểu được."
Lão Walter cười hề hề và rút điếu thuốc đưa cho Charles.
"Dù sao thì cách trời tối vẫn còn một tí thời gian, cứ nói đi."
Lão Charles thở dài, như thể đang kể một câu chuyện, kể về quãng thời gian ngắn ngủi nhưng tuyệt vời đối với ông.
Tiểu Ngư cũng muốn dừng lại để nghe, nhưng cha thì lại không muốn, ông không hề nói gì kéo cô nàng và Dư Hổ đi, vội vã đi về nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận