Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 512: Là thân tích, đại nhân (2)

Chương 512: Là thân tích, đại nhân (2)Chương 512: Là thân tích, đại nhân (2)
Gần 50,000 viên đạn, chứa đầy hàng chục hộp lớn. Quần áo và bộ đồ giường cho mùa đông thì là từng bó lớn.
15 tấn lúa mì xanh, 15 tấn khoai sừng dê, đủ để lấp đầy mấy chiếc xe tải.
Có thể thấy rằng những vật tư này được mang từ phía sau, và những kẻ cướp đoạt cần phải mất rất nhiều thời gian để vận chuyển chúng.
Ngoài ra, có hơn ba mươi hộp chuột khô, lát gián, thịt khô và một số lượng lớn bột nhão dinh dưỡng không rõ thành phần.
Tuy nhiên, có vẻ như quản lý đại nhân không có ý định giữ những thực phẩm đáng ngờ không rõ nguồn gốc này.
Bột nhão được đổ xuống sườn đồi, chuột khô, lát gián và thịt khô bị ném vào lửa, có thể thiêu hủy bao nhiêu thì thiêu hủy bấy nhiêu, đốt càng nhiều càng tốt.
Mệnh lệnh được đưa ra bởi quản lý đại nhân là sơ tán trước mười hai giờ, ưu tiên lấy tất cả các vật tư có thể được sử dụng.
Đối với những thứ không được sử dụng và bất tiện để mang đi, chúng nên bị phá hủy ngay tại chỗ, và cần phải đảm bảo rằng một viên đạn cũng không được để lại cho những kẻ cướp đoạt.
Lúc này, Lục Bắc đột nhiên nhìn thấy một vài chiếc hộp kỳ lạ, khi mở nắp ra, hắn liền sửng sốt.
Lại là một đạn pháo.
- Tại sao vẫn còn đạn pháo ở đây??
Lục Bắc đếm, có khá nhiều, có hơn 50 phát. Tâm cỡ trông không nhỏ, hắn dùng tay đo, gần 10 cm.
Nhưng hắn không thấy pháo binh ở đây?
Những kẻ cướp đoạt này không sử dụng chúng làm bom.
Đứng bên cạnh hắn, thị vệ lớn tuổi hơn một chút nói.
- Có lẽ pháo binh ở phía sau, tôi nghe nói đội tiên phong đến đây trước. - Chỉ là tiên phong?!
Nhìn những cư dân trú ẩn đang chuẩn bị sơ tán, Lục Bị lo lắng nói:
- Nếu những kẻ cướp đó tấn công thì sao? Sẽ là quá sớm để chúng ta rút lui ngay bây giờ.
Người bảo vệ lớn tuổi hơn một chút tiếp tục với một nụ cười.
- Sợ cái gì chứ! Chúng ta đã tháo các thanh nhiên liệu ra khỏi lò phản ứng và lấy vật tư của chúng, ngay cả khi chúng giành lại ngọn đồi? Còn có thể biến ra đồ ăn hay sao?...
Bên cạnh công trường nơi vật tư được bốc xếp.
Sở Quang mặc áo giáp động lực, cuối cùng cũng nhìn thấy con thằn lằn lớn dài 4 mét trong một cái lều bẩn.
Nói ra, xuyên qua vùng Đất Chết lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Sở Quang tận mắt nhìn thấy Móng vuốt Tử thần.
Còn ở khoảng cách gần như vậy.
Nhìn con thú trước mặt, Sở Quang rơi vào trâm tư.
Nếu nhìn nó theo cách này...
Nhặt Rác huynh thực sự rất giống thứ này.
- Tiểu Thất.
- Vâng, chủ nhân, ngài có mệnh lệnh gì không?
- Giúp tôi chụp ảnh Móng vuốt Tử thần này.
Mặc dù bối rối trước yêu cầu của chủ nhân, Tiểu Thất vẫn hạ máy bay không người lái xuống, chụp ảnh Sở Quang và Móng Vuốt đã chết ở cửa lều.
Bức ảnh được gửi đến mũ chơi game.
Sở Quang nhìn dáng vẻ của hắn một lúc, hài lòng gật đầu.
Không tồi.
Sử dụng ảnh tự sướng này để đăng trên trang web chính thức. Lúc này, Sở Quang đột nhiên chú ý tới đôi mắt của móng vuốt tử thần mở ra không biết khi nào, một đôi đồng tử màu hổ phách đang trừng mắt nhìn hắn.
Sở Quang đang nhìn chằm chằm, không hoảng sợ chút nào, lặng lẽ rút búa động lực nitơ sau lưng ra, ngón trỏ đã chạm vào nút cảm ứng của cán búa.
Dường như cảm nhận được sự nguy hiểm từ chiếc búa, móng vuốt tử thần nằm trên mặt đất ngay lập tức trở nên trung thực hơn nhiều.
Liếc nhìn vòng kim loại quấn quanh cổ móng vuốt tử thần, Sở Quang nhìn ông lão quấn áo choàng đứng trong lều.
Như Lão Bạch đã đề cập trong diễn đàn, người này rõ ràng khác với những kẻ cướp đoạt, cả về cách ăn mặc và khí chất.
Đặc biệt là chiếc áo choàng màu xám với mũ trùm đầu luôn mang đến cho ông ta cảm giác bí ẩn.
Không nói nhảm, Sở Quang hỏi thẳng vào vấn đề.
- Cái gì treo quanh cổ nó?
Ông lão nhẹ nhàng trả lời.
- Đó là thần tích, tiên sinh.
Sở Quang hơi sững sờ, trừng mắt nhìn ông lão.
- Nói ngôn ngữ của con người.
Ông lão không hề nhúc nhích.
- Tên của thiết bị này là Miracle (Thần Tích), tiên sinh. Nếu chúng ta phải giải thích nó, nó sẽ cho phép chúng ta thiết lập giao tiếp tâm linh với các dị chủng.
Qua ánh mắt kiên định của ông lão, Sở Quang lúc này mới có thể khẳng định, bản thân gia hỏa này cũng không biết giải thích thứ này như thế nào, nó hoạt động như thế nào.
Nhưng không sao.
Có hai chuyên gia trong nơi trú ẩn, một người thành thạo các thiết bị cơ khí như cấy ghép chân tay giả, và người kia thì về sinh học.
Sở Quang tin tưởng một trong số bọn họ nhất định sẽ có hứng thú với thứ này. Tạm gác lại câu hỏi vê móng vuốt đã chết, Sở Quang nhìn ông già này rồi hỏi.
- Tôi sẽ thay đổi câu hỏi, ông là ai?
Ông lão khẽ nói.
- Tông đồ của Giáo hội Ngọn đuốc, tiên sinh, ngài có thể coi tôi như một bên thứ ba trung lập.
Ngọn Đuốc?... Giáo hội?
Nghe thấy từ đuốc' quen thuộc, trên mặt Sở Quang hiện lên vẻ kỳ lạ, nhìn ông lão dường như không hiểu tình hình trước mặt.
- Ông đã bị tôi bắt giữ ở nơi của kẻ cướp đoạt, sau đó ông nói với tôi rằng ông là một bên thứ ba trung lập ?
Nhìn ông lão với vẻ mặt sững sờ, Sở Quang nói tiếp.
- Chúng ta sẽ giải quyết với Ngọn Duốc sau.
- Bây giờ, mang theo đồ của ông và đi theo tôi.
- Tôi sẽ đưa ông đến nơi các tù nhân nên được đưa đến. ...
Bầu trời sáng sủa.
Với tiếng gầm rú của động cơ, ba chiếc xe bán tải với các tấm thép khảm xung quanh tới lui một lần ngoài căn cứ thử nghiệm, cuối cùng lấy hết can đảm để lái lên vùng đất cao, rời khỏi vê phía bắc.
Giờ nữa trôi qua.
Khoảng giữa trưa.
Ba chiếc xe bán tải với tấm thép lại quay trở lại.
Ngoài ba chiếc xe này, còn có hơn hai trăm người cướp đoạt, dẫn đầu là hai mươi tên thập phu trưởng, chia làm hai mươi tiểu đội, đồng thời ép lên vùng đất cao từ phía đông và phía tây.
Người đàn ông cầm kính viễn vọng trong tay, trên đầu chỉ có một nắm tóc nhìn về hướng căn cứ thí nghiệm, khóe miệng nở nụ cười đắc thắng.
- Có vẻ như những người đó đã chạy trốn. Anh ta tên là Cương Nha, là Bách phu trưởng của Bộ lạc Tước Cốt, thuộc đội ngàn người dưới trướng Hắc Xà, và cũng là thành viên dòng chính của gia tộc thủ lĩnh của Bộ lạc Tước Cốt.
Lúc này, đứng bên cạnh anh ta, người đàn ông mặc một chiếc áo khoác dày màu xanh đậm và một miếng che mắt trên mắt trái, tên là Kevin, người từng là Thập phu trưởng của quân đoàn liên kết với Lực lượng Viễn chinh.
Sau thất bại của tướng Carat, trên đường về phía nam, hắn tình cờ gặp người dân của bộ lạc Tước Cốt.
Những kẻ cướp đoạt này thật thú vị.
Sau khi nhìn thấy chiếc áo khoác màu xanh hải quân trên người hắn, họ không tấn công hắn, mà vui vẻ chấp nhận hắn.
Kevin đã từng không thể hiểu nổi.
Phải biết, sau khi những kẻ cướp đoạt bắt được những người của quân đoàn, sẽ hào hứng biến chúng thành ghế sofa da hoặc những thứ khác, và khoe chúng như những chiến lợi phẩm.
Tuy nhiên, những kẻ cướp đoạt này rất thực dụng.
Những người đào ngũ quân đoàn được tuyển dụng thay đổi vị trí của họ và đảm nhận các vị trí như sĩ quan tham mưu và người hướng dẫn trong bộ lạc Tước Cốt.
Tại đây, Kevin cũng gặp nhiều người đào ngũ không có hy vọng trở vê nhà như hắn.
Vì dù sao cũng không có nơi nào để đi, hắn không có kỹ năng sinh kế nào khác ngoài chiến đấu, cho nên lựa chọn ở lại đây.
Nhìn Cương Nha hưng phấn, Kevin cảm thấy mình nên nhắc nhở nên ho nhẹ nói.
- Đó không phải là một dấu hiệu tốt... Kể từ khi họ chọn rút lui, điều đó có nghĩa là trong mắt họ, giá trị chiến lược ban đầu đã bị mất.
Nghe được những lời này, Cương Nha vốn hưng phấn lập tức trở nên ảm đạm.
Đúng lúc này, cấp dưới của hắn chạy đến, nói cho anh tôi một báo cáo.
Chính như miệng quạ đen Kevin đã nói, điều tôi tệ nhất đã xảy ra.
Người của hắn dễ dàng chiếm lại căn cứ thử nghiệm, nhưng chỉ còn lại một cái xác không.
Những kẻ tấn công họ, không chỉ lấy đi nguồn cung cấp do quân đội mà họ chuẩn bị, mà thậm chí còn loại bỏ các thanh nhiên liệu nằm trong công viên sinh thái dưới Tòa nhà số 3.
Thứ duy nhất còn lại là khoảng hai chục người bị thương nặng, những người bị ném thẳng vào đại sảnh của Tòa nhà số 3, nằm trên sàn nhà và kêu rên.
Bọn này quả thật rất đáng xấu hổ.
Những kẻ hèn nhát sợ chiến tranh.
Còn những đồng đội lợn ngu ngốc kia! Bảo vệ một vùng đất cao như vậy, thậm chí không thể kéo dài một đêm.
Cương Nha siết chặt nắm đấm, nhìn về hướng căn cứ thí nghiệm, sự tức giận phun trào trong mắt.
Họ đã đánh cắp đồ tiếp tế từ nhiều thành trì của những người sống sót, thậm chí còn có phần của hắn ta trong đó, tất cả để mở đường cho quân đội ra mặt trận.
Kevin có lẽ có thể đoán được những gì đang diễn ra trong tâm trí Cương Nha, thận trọng đề nghị.
- Không có vật tư, cho dù chúng ta phái một đội quân lớn, chúng ta cũng chỉ có thể chịu khổ và chết đói ở đây... Giá trị chiến lược đã bị mất, rút lui thôi.
- Không thể cứ đi như vậy!
Cương Nha nheo mắt lại một cách nguy hiểmk nói một cách căm ghét.
- Bọn hắn hẳn là những người sống sót của khu vực này! Chúng ta phải lấy lại nguồn cung cấp!
Kevin nhìn hắn ta với vẻ mặt sững sờ.
Cướp lại?
Từ những kẻ điên đã cướp lấy vùng đất cao này chỉ trong một đêm?
Anh chàng này có thực sự biết mình đang nói về điều gì không???
Bạn cần đăng nhập để bình luận