Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 352: Ngoài việc phái cử lao động, chúng tôi cũng cung cấp thêm “dịch vụ giá trị gia tăng' (3)

Chương 352: Ngoài việc phái cử lao động, chúng tôi cũng cung cấp thêm “dịch vụ giá trị gia tăng' (3)Chương 352: Ngoài việc phái cử lao động, chúng tôi cũng cung cấp thêm “dịch vụ giá trị gia tăng' (3)
Nói như thế nào đây?
Con số này chỉ bị kẹt trong một sự mập mờ.
Nếu mình không trả số tiền này, người kia sau đó có lẽ sẽ không lấy 'thêm tiền để trợ cấp lao động của họ, kích thích họ để nâng cao sản xuất. Đến lúc đó đám áo khoác màu lam mặc dù không giảm lượng công việc hôm nay, chỉ sợ cũng rất khó có thể làm đủ khí lực như hôm nay.
Chi tiêu thêm gần 1,000 CR ngân sách mỗi ngày để mua cái gọi là dịch vụ giá trị gia tăng?
Hoặc duy trì chi phí cố định hiện tại để giảm công suất xuống mức 'bình thường'?
Sở Quang cũng không thúc giục, kiên nhẫn chờ đợi vị trưởng phòng hậu cần này suy nghĩ.
Lông mày buông lỏng lại nhíu lại, trong lòng tựa hồ làm ra phán đoán, Lide nghiêm mặt, nhìn chằm chằm hình ảnh ba chiều của hắn nói.
- Còn các dịch vụ giá trị gia tăng ngày nay thì sao? Tôi có phải trả thêm một khoản tiền cho ngài hay không?
Nghe được những lời này, trên mặt Sở Quang lộ ra nụ cười khoái trá.
Hắn biết điều này rất nhiều sau khi bán hàng.
Khi khách hàng không ngừng hỏi giá hoặc khiêu khích, điều đó có nghĩa là anh ta do dự, có lẽ sẽ mua, có lẽ sẽ không, xác suất năm năm.
Và khi khách hàng bỏ qua giao dịch chính nó không nói về, ngược lại hỏi vê những món quà không quan trọng, giao dịch này về cơ bản đã ổn định.
Tiếp theo chỉ cần làm cho khách hàng cảm thấy rằng họ đang chiếm tiện nghỉ.
- Vậy thì không cần, 6 tiếng hôm nay là thời gian thử nghiệm dịch vụ giá trị gia tăng, không tính phí.
Lide cười ha ha. - Ngài dạy cho tôi một bài học... Quan tâm đến việc làm việc trong doanh nghiệp, tôi có thể viết một lá thư giới thiệu cho anh vào làm quản lý. Nghiêm túc mà nói, ngài ở lại nơi quỷ quái này thật sự là khuất tài.
Sở Quang khiêm tốn nói:
- Không dám, tôi chỉ là muốn để cho cư dân của tôi có thể sống sót trong thế giới bi thảm này, cho nên sống tương đối tỉ mỉ.
Trong lòng hơi thoải mái một chút.
Lide khẽ thở dài một tiếng, liếc mắt nhìn trời một cái, chậm rãi gật đầu lên.
- Thành giao. ....
Chi tiêu thêm khoảng 1. 000CR ngân sách mỗi ngày cũng không phải không thể chấp nhận được.
Dù sao vô luận như thế nào, chi phí nhân lực ở chỗ này so với chi phí máy móc rẻ hơn nhiều lắm, hơn nữa trong hoàn cảnh phức tạp hiệu quả chưa chắc có thể cao hơn trước.
1000CR cũng chỉ có 500 kg ngũ cốc, hoặc một tấn tiêu thụ một điểm không khí có thể được tổng hợp thành đường đơn hoặc polysaccharides.
Nếu bọn họ cần súng trường thuốc nổ, vậy thì càng dễ nói, dùng vật liệu góc còn lại của bộ phận chế biến xử lý một chút, chỉ phí làm không tốt còn rẻ hơn so với cây trồng cần thời gian nuôi dưỡng.
Lúc này, vài binh sĩ cùng tài xế của bộ phận lục chiến còn có kỹ sư, đang kề vai sát cánh, nói cười trở về từ hướng doanh trại của nơi trú ẩn.
- Khoai sừng dê nghiền kia quả thực cực kỳ mỹ vị!
- Họ nghĩ gì? Có thể sử dụng hơi nước để làm quen với thức ăn! Hơn nữa còn làm cho ngon như vậy.
- Theo tài liệu, 300 năm trước, mọi người dường như ăn nó như thế.
- 300 năm trước?! Thực sự là đủ lâu.
- Đúng vậy, còn lâu hơn so với kỷ nguyên phồn vinh. Nhưng tôi nghi ngờ, chỉ cần hấp, thực sự có thể giết chết vi sinh vật trong thực phẩm?
- Nhìn bộ dáng không có kiến thức của anh kìa, nhiệt độ hơi nước cao hơn nhiều so với nước sôiI
- Đạo lý thì đúng là thế này. Được rồi, tật xấu duy nhất có thể chọn ra chính là tương đối tốn nhiên liệu, trước tiên đun sôi nước, sau đó dùng hơi nước để hâm nóng thức ăn, những áo khoác màu xanh này ngược lại rất hưởng thụ.
- Kiến thức kỳ quái lại tăng lên.
Công việc ngày hôm nay đã kết thúc, và nếu không có trường hợp khẩn cấp, phần còn lại của thời gian là của riêng họ.
Hưởng thụ thoải mái nhất trong cuộc sống, không gì khác hơn là sau một ngày bận rộn đi làm đúng giờ, thoải mái tắm nước nóng, sau đó đến căng tin để nhận một ly sữa tổng hợp hoặc ca cao nóng, đi đến phòng hoạt động và đồng nghiệp chơi hai trò chơi bi-a hoặc poker, thuận tiện lẩm bẩm hai câu.
Nhân tiện, còn phải đem niềm vui khi thưởng thức món ăn chia sẻ cho mọi người.
Chỉ cần một thùng mì ăn liền, các bạn có thể mua một bát khoai tây nghiền thơm ngon, nó chỉ đơn giản là quá cả phải chăng.
Và tối nay còn có canh cá hầm hạt thông! Dường như tên là thế.
Cũng không biết đám áo khoác màu xanh kia bỏ vào trong canh có loại cỏ gì, lại có thể làm cho những con cá da trơn biến dị tanh đến bốc mùi hôi thối kia không còn mùi hôi thối nữa, cắn xuống một ngụm ngược lại có loại cảm giác collagen tràn đầy, hương cùng vị quả thực rất tuyệt.
Bọn họ bình thường ăn thức ăn tương đối nhẹ, ít muối ít dầu, tuy rằng dinh dưỡng hoàn toàn đầy đủ, nhưng hương vị luôn kém một chút ý tứ.
'Căng tin những chiếc áo khoác màu xanh ở khắp mọi nơi thì thật tốt, điều duy nhất không đủ là cần phải mang theo bát đũa của riêng mình, không có bát dùng một lần.
Tuy nhiên đối với bọn họ mà nói cũng không gọi là chuyện gì.
Mấy người đầu tiên tìm được kỹ sư sản xuất của phòng hậu cần thương lượng một chút, rất nhanh dùng một chén khoai tây nghiền thuyết phục tên kia, bảo hắn cầm máy tính bảng vận hành xưởng chế biến, cho bọn họ mấy cái bát thép mỏng giống như giấy, còn có thìa dùng để uống canh.
Những bát thép này không phải là thép nguyên chất, mà là thép composite polymer phân tử cao, vật liệu chủ yếu là vật liệu góc còn lại của thép cắt, cộng với một số nhựa tổng hợp giá rẻ, chi phí rất rẻ. Bọn họ đều làm bát đũa dùng một lần, dùng xong liền vứt đi, ngay cả công phu rửa chén cũng tiết kiệm được.
- ... Chúng ta bận rộn trước và sau, những người khác thì may mắn ngồi trong văn phòng thổi ca cao nóng, quá tức giận!
- Đúng thế, không cùng bọn họ khoe khoang một chút, quả thực có lỗi với gió Tây Bắc hôm nay chúng ta uống.
- Đồng ý, nhất định phải khoe khoang một đợt!
- Ha ha ha, làm cho đám chó chết này ghen ty đến chết đi.
Một nhóm thanh niên đồng ý, nói chuyện và cười đứng lên thang máy, cảm giác này giống như phát hiện ra một ốc đảo trên sa mạc.
Lide đứng ở cách đó không xa thống kê vật tư, kỹ sư cầm máy tính bảng vẻ mặt ngây thơ, giống như nghe hiểu bọn họ đang nói cái gì, lại giống như không nghe rõ.
-?
Bạn cần đăng nhập để bình luận