Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 648: Công trình sư đến từ xí nghiệp (1)

Chương 648: Công trình sư đến từ xí nghiệp (1)Chương 648: Công trình sư đến từ xí nghiệp (1)
Trong vũng bùn.
Con quái vật bằng sắt bất động đột nhiên giật giật như bị điện giật.
Hai tay chống xuống đất, chưa kịp đứng dậy thì một khẩu súng đã chĩa vào sau gáy.
"Đừng cử động."
Từ Thuận nhìn chằm chằm vào tên này, sẵn sàng nổ súng bất cứ lúc nào.
"Làm sao để... .... đến ngoại ô phía Bắc."
Giọng nói trâm khàn, đứt quãng phát ra từ dưới lớp giáp, khiến người ta không khỏi nghỉ ngờ rằng hắn chỉ biết nói câu này.
"Tên này rốt cuộc là cái quái gì vậy?"
Nhìn chằm chằm vào tên quái dị toàn thân bọc thép, Dư Hùng cau mày,'Hắn là người sao?"
"Không biết."
Từ Thuận ngồi xuống kiểm tra bộ giáp của người này, phát hiện ra rằng mũ bảo hiểm đã được hàn chết vào áo giáp ngực.
Không chỉ vậy, các bộ phận kết nối của áo giáp ngực đều được đóng đỉnh tán, đóng thành một hàng đinh tán lục giác ngay ngắn, căn bản không tìm thấy cơ cấu mở.
Vậy là vấn đề nảy sinh.
Phải làm gì nếu người này muốn j?
"Không cởi ra được." Lắc đầu, Từ Thuận đứng dậy, liếc nhìn VM rồi nói,'Hay là giao cho Quản lý đại nhân định đoạt đi."
Quản lý đại nhân chắc chắn có cách.
Dư Hùng gật đầu, tìm hai tên lính gác đến xem tên này, rồi đi về phía đám tù binh.
Tổng cộng có bốn tù binh.
Ngoài sáu tên bỏ chạy, còn có mười lăm tên bị bắn chết trong cuộc hỗn chiến. Bao gồm cả tên thủ lĩnh của chúng, người đàn ông tên Ô Cừu.
Sau khi thẩm vấn, biết được rằng những người này đều là lính đánh thuê của Thành Cự Thạch, nhưng họ không phải là lính đánh thuê của đoàn, mà là những người làm việc tạm thời bình thường không nhận được công việc đàng hoàng.
Còn về lý do tại sao không nhận được công việc, thì mỗi người đều có lý do riêng.
Dư Hùng không quan tâm đến những điều này, chỉ ra lệnh cho người trói tay chân chúng lại, đuổi đến bên tường ngồi xổm, chờ Quản lý đại nhân đến xử lý.
Tình hình của người chơi và đội lính gác vẫn khá lạc quan, nhờ sự hỗ trợ kịp thời, ngoài một số vết thương nhẹ thì không có gì đáng ngại.
Bao gồm cả tên đồng đội bị bắn vào chân.
Viên đạn may mắn xuyên qua chân hắn, không làm tổn thương xương hay động mạch, khả năng tàn phế không lớn.
Tuy nhiên.
Bị thương như vậy, hơn nữa lại là một người bình thường chưa thức tỉnh, nửa đời sau có lẽ không còn liên quan gì đến nghề lính đánh thuê nữa.
Chui ra từ con hẻm nhỏ, Nhục Sơn Đại Mô Mô cúi đầu đầy xấu hổ, hận không thể tìm một cái lỗ nào chui xuống đất.
"Đúng, xin lỗi, tiếng súng nổ làm tôi sợ......"
"Không sao không sao, chuyện nhỏ thôi."
Tư Tư vỗ vai Nhục Sơn Đại Mô Mô, an ủi nói.
Cái Đuôi xoa cằm phân tích: "Có phải vì trên lưng thiếu mất thứ gì đó không? Cảm giác như lần trước ở căn cứ thí nghiệm, Mô Mô còn khá dũng cảm."
Tư Tư hơi ngạc nhiên, sau đó nghiêm túc nhớ lại một chút, gật đầu như có điều suy nghĩ.
"Eo, biết đâu lại đúng thật."
"Đừng nản lòng nha Mô Môi Nơi này quá nhỏ không thể tung hoành, lần sau chắc chắn sẽ cưỡi cô!" Mô Mô: "Chờ, chờ một chút, sao tôi cứ cảm thấy có gì đó không ổn nhỉ?"
Tư Tư: "Ảo giác đó."
Đuôi: "Đúng vậy! Chắc chắn là ảo giác của côI"
Bên kia, với sự giúp đỡ của Đằng Đằng và Chi Ma Hồ, Nha Nha bị mắc kẹt trong nửa bức tường cuối cùng cũng thoát ra khỏi đống bê tông đổ nát.
"Khốn kiếp...... -
Vất vả tháo chiếc mũ bảo hiểm bị kẹt trên áo giáp ngực, Nha Nha lắc cái đầu choáng váng, lẩm bẩm nói,'Cú va chạm vừa nấy thực sự làm hỏng mạng lưới của tôi."
"Cô thực sự ổn chứ?"
Đằng Đằng lo lắng nhìn vào lớp áo giáp ngực gân như bị đập lõm vào, nhỏ giọng nói,'Hay là... ... cô vẫn nên quay về lưu một bản sao đi."
"Không cần không cần, đừng lo, tôi không sao!"
Lắc cái đầu choáng váng, Nha Nha nở một nụ cười mà cô tự cho là đáng tin cậy, giơ ngón tay cái lên "Yên tâm đi Đằng Đằng, tôi chắc chắn sẽ đưa cô đến nơi an toàn!"
Đằng Đằng đau đầu ôm trán.
"Nhìn cô thế này thì làm sao tôi yên tâm được......."
Nha Nha: "Eo! Cô gái này, không có chút cảm động nào sao?"
Đằng Đằng khéo léo dời mắt đi.
"Một chút thôi."
Nói sao nhỉ.
Mặc dù là MMORPG, nhưng cảm giác được người khác bảo vệ cũng khá tốt.
Nhìn hai người rất thân thiết, Chi Ma Hồ nhỏ giọng chen vào một câu: "Nói mới nhớ, rốt cuộc người vừa giúp chúng ta là ai vậy?"
Nha Nha sững sờ.
"Đúng rồi, cô vừa nói tôi cũng nhớ ra."
Đằng Đằng: "Có lẽ... ... là bà chủ Hạ?” Nha Nha kinh ngạc nhìn cô.
"Bà chủ Hạ?!"
"Ừ, tôi đoán vậy."
Đằng Đăng lặng lẽ chỉ vào góc phố không xa.
Một bộ giáp động lực sơn màu xanh lam và một bóng người nhanh nhẹn đang đi về phía này từ cuối con phố được ánh hoàng hôn nhuộm thành màu vàng kim.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Chỉ thấy sau lưng bà chủ Hạ chính là một khẩu súng trường bán tự động LD - 47s "Lưỡi hái tử thần" có ống ngắm.
Đôi tai mèo khẽ động, trên mặt Chi Ma Hồ lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Quản lý đại nhân?"
Đằng Đằng gật đầu, trong mắt hiện lên một tia tò mò.
"Có vẻ như đã kích hoạt cốt truyện."
Trước đó ẩn núp bên cạnh con bò hai đầu, Tiền Lai phủi bụi trên quần áo đi ra từ con hẻm nhỏ, vừa vặn đụng phải Sở Quang đi tới từ phía Tây.
Trên mặt Tiền Lai lộ ra vẻ kinh ngạc, rõ ràng là không ngờ lại gặp được nhân vật lớn ở Bắc Giao này ở đây.
"Quản lý... ... đại nhân?"
Sở Quang nhìn hắn nói.
"Anh vẫn ổn chứ?"
"Tôi vân ổn, nhờ có thuộc hạ của ngài, nếu không thì hôm nay chúng tôi đã mất không chỉ một con bò thôi đâu."
Tiền Lai thừa nhận, trước đây hắn đã khinh suất.
Sức mạnh của những người này không hề yếu.
Mặc dù trông có vẻ không đáng tin cậy, nhưng khả năng quan sát cũng như sức chiến đấu của họ đều mạnh hơn hắn tưởng tượng rất nhiều. "Câu này thì anh nên nói với họ.
Sở Quang gật đầu, tiến về phía người lạ mặc bộ giáp kia.
Bên cạnh người mặc giáp kia, có Từ Thuận và hai tên lính gác đang nhìn.
Cho đến khi Sở Quang đi đến trước mặt, hắn vẫn ngồi dựa tường, miệng vẫn lặp đi lặp lại câu nói đó như một chiếc máy phát lại.
"Làm sao để... ... đến ngoại ô phía Bắc."
"Đây chính là ngoại ô phía Bắc, tôi là Quản lý ở đây,
Sở Quang nhìn xuống nó nói,'Nói rõ mục đích của anh."
Đối với câu nói này, người mặc giáp kia từ từ ngẩng đầu lên, hai tay ôm lấy mũ bảo hiểm.
Sở Quang nhìn thoáng qua tấm lưới che mặt, thấy một màu đỏ tươi.
Không biết có phải là ảo giác không.
Hắn luôn cảm thấy đôi mắt này trông quen quen.
Đúng lúc này, đột nhiên "cạch" một tiếng, người lạ mặc bộ giáp kia tháo mũ bảo hiểm ra khỏi áo giáp ngực.
Nhìn rõ mặt hắn, Sở Quang hơi sững sờ.
Từ Thuận và các lính gác đứng bên cạnh sắc mặt đại biến, nhanh chóng giơ khẩu súng trường trong tay lên, chĩa vào cái đầu thối rữa kia.
"Là Người bò sát! Thưa đại nhân!"
"Đợi đãi"
Giơ tay ngăn cản đám lính gác chuẩn bị nổ súng, Sở Quang nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ ngầu và khuôn mặt thối rữa kia, trong mắt mang theo một tia tò mò.
"Tên của anh là gì?"
Thật sự là ly kỳ.
Sinh vật dị chủng hệ Niêm khuẩn thực sự có thể nói tiếng người?
Khuôn mặt thối rữa thở nhẹ, trong đôi mắt đỏ ngầu không thấy được tia nào lý trí. Trong lòng Sở Quang hơi thất vọng.
Tuy nhiên, ngay khi hắn định từ bỏ việc vô nghĩa này, khuôn mặt thối rữa kia đột nhiên từ từ mở miệng.
"Ba...... Ba Kỳ."
Thấy tên này nói tiếng người, những tên lính gác đứng xung quanh đều kinh ngạc.
Bao gồm cả Từ Thuận.
Mặc dù căn cứ tiền đồn cũng có một số sinh vật dị chủng có thể nói tiếng người, nhưng trong nhận thức của hăn, đó đều là công nghệ của nơi trú ẩn, là thú cưng của Áo khoác màu xanh.
Còn một sinh vật dị chủng hoang dã như vậy và còn là sinh vật dị chủng hệ Niêm khuẩn, thực sự mở miệng nói tiếng người, hắn chưa từng nghe nói đến chuyện vô lý như vậy!
"Ba Kỳ?" Sở Quang nhìn hắn hỏi,'Cậu tên là Ba Kỳ?"
Người kia từ từ gật đầu.
Sở Quang cau mày.
Cái tên này. ....
Nghe có vẻ quen quen. ...
"Kết quả phân tích đã có."
Tầng B3 của nơi trú ẩn số 404.
Phòng thí nghiệm y học.
Hera bước ra từ phòng thí nghiệm, thành thạo đưa một chiếc màn hình được cải tiến từ VM cho Sở Quang, trên đó ghi đây đủ một loạt các kết quả xét nghiệm bao gồm cả xét nghiệm máu.
Là chuyên gia có tiếng nói nhất về sinh vật dị chủng trong nơi trú ẩn, người có hy vọng hiểu được chuyện gì đã xảy ra với "Ba Kỳ" này, có lẽ chỉ có người phụ nữ tóc bạc SSSR này.
Tuy nhiên, Sở Quang hoàn toàn không hiểu những gì viết trên bảng này.
"Rốt cuộc thì tình hình của cậu ta thế nào." Giả vờ nhìn hai lần, Sở Quang trả lại bảng cho Hera. Hera kiên nhẫn giải thích.
"Biến thể Niêm khuẩn lây niễm trùng, và tỷ lệ xâm lấn lên tới 67%. Tình trạng này khá hiếm, bởi vì theo kết quả nghiên cứu của tôi, sinh vật dị chủng hệ Niêm khuẩn và các sinh vật hữu cơ khác phải có mối quan hệ săn mồi. Ngài còn nhớ chứ, Người bò sát là hạt thể của Niêm khuẩn.
Sở Quang gật đầu, tỏ ý mình còn nhớ.
"Thế còn hắn ta?"
Hera: "Cộng sinh."
Sở Quang hơi sững sờ.
Hera thở dài, hai tay vòng trước ngực, đỡ trán.
"Ta không quá muốn phổ cập thường thức của khoa học... Tóm lại anh ta hiện tại đại khái một nửa là người, một nửa đã biến thành niêm khuẩn. Ban sơ niêm khuẩn ăn hết đại đa số khí quan của anh ta, nhưng không biết vì cái gì đột nhiên lại quyết định để anh ta sống sót, thế là diễn hóa thành hạt thể cùng loại công năng với khí quan, thay thế khí quan ban đầu của anh ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận