Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 432: Phản đồ của Học viện (2)

Chương 432: Phản đồ của Học viện (2)Chương 432: Phản đồ của Học viện (2)
Nghe tiếng súng kia có lẽ đã cũng chỉ có bốn năm khẩu súng.
Nhiều lắm sáu mạng?
Ở trên Đất Chết đã lâu, nghe tiếng súng đoán số người có thể nói là cơ bản, hoàn toàn đoán trúng không quá thực tế, nhưng đoán giới hạn vẫn không có vấn đề gì.
Theo bản đồ VM, người chơi trong khu vực xảy ra xung đột ít hơn ba mươi người, và về cơ bản là người chơi cũ.
Giao cho bọn họ, Sở Quang vô cùng yên tâm. ...
Không giống Sở Quang chính là, giờ khắc này, cảm giác của Eugene lại vô cùng tệ hại.
Vốn là một nhiệm vụ rất đơn giản, tình huống lạc quan mà nói ba tháng thì có thể giải quyết, kết quả bị đám đồng đội heo kia hãm hại thành bộ dáng như bây giờ.
Sớm biết sẽ như vậy, hắn còn không bằng một mình hành động.
Nhưng bây giờ phàn nàn dường như không có ý nghĩa.
Tiếng súng vang lên chưa đầy mười phút, hắn và đồng đội đã bị ít nhất ba mươi người vây quanh, tiếng súng rậm rạp từ bốn phương tám hướng truyền đến, đánh bọn họ căn bản không ngẩng đầu lên được.
Eugene tận mắt nhìn thấy, lính đánh thuê đầu tiên nổ súng, cùng với chó cưng của cậu ta bị bắn thành cái rây. Về phần ba người còn lại, cũng đều bị giết chết từng người một trong lúc chống cự.
Thấy phá vòng vây đã không còn hy vọng, hắn không chút do dự, lập tức vứt bỏ vũ khí trong tay đầu hàng.
Những người đàn ông thô lỗ trói tay hắn ta, sau đó ném hắn trên chiếc xe tải và kéo hắn đến phía sau bức tường bê tông, đưa hắn tôi vào một căn phòng rộng rãi và sau đó đặt hắn ta xuống đất.
Trong phòng có một người đàn ông mặc bộ ngoại cốt màu lam, dùng ánh mắt nhìn kỹ đánh giá hắn vài lần, mở miệng nói.
- Kẻ cướp đoạt? Eugene không lập tức trả lời, đầu xoay nhanh, suy tư nên thoát thân từ nơi này như thế nào.
Nhưng người đàn ông mặc ngoại cốt kia lại không giống bộ dáng rất kiên nhẫn, thấy hắn ta không nói gì, không kiên nhẫn khoát tay áo.
- Không nói thì kéo xuống xử lý đi.
Dù sao trang bị trên người người này, thoạt nhìn cũng không đáng giá, có lẽ đã cũng không phải người có lai lịch gì.
Cờ Lê đứng bên cạnh Sở Quang cũng không nói nhảm, lập tức tiến lên, bắt lấy cổ áo tù binh kia, kéo ra ngoài.
Thấy trận hình này, Eugene nhất thời luống cuống, vội vàng giãy giụa nói.
- Tôi không phải kẻ cướp đoạt, tôi, tôi là Eugene, là một lính đánh thuê! Tiên sinh, tôi không có ác ý.
- Không có ác ý?
Ý bảo Cờ Lê dừng lại, Sở Quang có hứng thú nhìn hắn nói.
- Cậu có ý là, người bóp cò mở đầu cuộc ẩu đả là bị bắt buộc?
Hướng dẫn tiếp xúc ban đầu của nơi trú ẩn 404 là không được chủ động tấn công các đơn vị NPC trong khu vực trung lập, nhưng đối với các đơn vị trung lập chủ động nổ súng, cho phép trả đũa dưới bất kỳ hình thức nào.
VM không chỉ là máy theo dõi dấu hiệu cuộc sống, mà còn có chức năng ghi lại hành động. Mặc dù không có video, nhưng thông qua tiếng súng, ghi âm và các manh mối khác, rất dễ dàng để xác định ai đã làm điều đó đầu tiên.
Sở Quang rất tò mò, tên này tính toán giải thích như thế nào.
Bị ánh mắt kia nhìn chằm chằm, Eugene cảm giác trong lòng sởn tóc gáy, vội vàng nói.
- Đó là một sự hiểu lầm, súng không phải do tôi bắn. Tôi và những người đó chỉ là mối quan hệ hợp tác sau ủy thác!
- Ủy thác? Dùng ánh mắt nhìn kỹ nhìn chằm chằm, Sở Quang tiếp tục hỏi.
- Ủy thác gì? Không dám giấu diếm, Eugene vội vàng thẳng thắn.
- Là học viện ủy thác.
Nghe được từ ngoài dự liệu này, trong lòng Sở Quang hơi sửng sốt một chút, tuy nhiên cũng không có biểu hiện ở trên mặt, mà nhìn chằm chằm hắn, tiếp tục thẩm vấn.
- Tiếp tục nói.
Eugene nuốt nước miếng, nhanh chóng nói.
- Đại khái ba tháng trước... Tôi đã nhận được một ủy thác từ học viện và họ muốn chúng tôi theo đuổi một khảo sát viên đào tẩu. Dựa trên manh mối do người sử dụng lao động cung cấp, chúng tôi đã theo dõi và đuổi theo đến tỉnh Hà Cốc. Nếu như không phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tháng trước chúng tôi đã bắt cậu ta, kết quả thật trùng hợp đụng phải quân đoàn tan tác, để cho tên kia may mắn trà trộn vào trong một đám lưu dân.
- Anh nói phản đồ kia, có phải có một đầu thân thể nhân tạo mô phỏng sinh học?
Sở Quang đăm chiêu nói.
Ánh mắt Eugene sáng lên, vội vàng gật đầu.
- Đúng vậy! Đó có thể là cậu ta! Ủy thác yêu cầu chúng ta đưa cậu ta trở lại đầm lầy Bàng Hoàng, hoặc ít nhất là mang lại cánh tay của cậu ta trở lại. Nếu ngai sẵn sàng giao cậu ta cho tôi, tôi có thể chia cho ngài năm năm tiền thưởng, không, bốn sáu! Ngài sáu, tôi bốn.
Chia cho tôi 60%, cũng được đó.
Nhịn xuống không cười ra tiếng, Sở Quang nhìn người trước mắt, nói.
- Người của học viện đã cho anh bao nhiêu tiền thưởng?
Còn tưởng rằng Sở Quang động tâm đối với đề nghị của mình, Eugene vội vàng nói.
- 5000CRI Chúng tôi đã có sáu người, nhưng bây giờ chỉ có cả hai chúng ta.
Sở Quang ngoài ý muốn nhìn hắn hỏi.
- CR? Tại sao học viện sử dụng tiền của doanh nghiệp để thanh toán hóa đơn.
- Không phải học viện dùng tiền của doanh nghiệp trả nợ, đại nhân, là lính đánh thuê chúng tôi chỉ thu CR của doanh nghiệp, hoặc là Dinar của quân đoàn. Eugene giải thích với một khuôn mặt bất lực.
- Ngài nên biết rằng tiền tệ mỗi nơi là khác nhau, tôi thậm chí đã nhìn thấy dùng vỏ đạn, nắp chai giao dịch.
Mặc dù tiền giấy của công ty ở xa bờ biển phía đông lạm phát nghiêm trọng, một khẩu súng trường 300CR bán ở bờ biển phía đông, ở tỉnh Hà Cốc có thể bán được 600 hoặc thậm chí 800CR, nhưng ngay cả như vậy là tốt hơn so với các loại tiền tệ có màu sắc địa lý mạnh mẽ.
Sở Quang vuốt cằm suy nghĩ.
Chỉ có 5000CR.
Nói như vậy, hẳn không phải là kẻ đào tẩu quan trọng gì.
Nếu đó là giải thưởng 500. 000 CR, Sở Quang có thể còn phải suy nghĩ một chút, để người ở lại sẽ mang đến 'ủi ro ngoại giao. Nhưng chỉ cần chút tiên thưởng này, tám phần chỉ là một 'nhân viên chạy trốn', truy nã cấp B có lẽ đã cũng không đủ.
Tuy nhiên chuyện lớn như vậy, người kia lại có thể gạt mình.
Thằng nhóc không thành thật.
Trong lòng Sở Quang khẽ động, nhìn về phía Cờ Lê đang chờ ở một bên.
- Cậu đi một chuyến doanh địa của lưu dân, tìm được một người tên là Ân Phương, mang cậu ta đến chỗ của tôi.
- Vâng, đại nhân.
Cờ lê gật đầu lĩnh mệnh, lập tức đi ra ngoài cửa.
Không chờ đợi lâu.
Cờ Lê rất nhanh mang đến người Sở Quang muốn gặp.
Nhìn thấy Eugene trong phòng, sắc mặt Ân Phương trong nháy mắt biến đổi, xoay người muốn rời khỏi, nhưng vừa quay đầu lại đã bị Cờ Lê đứng ở cửa bị ngăn lại.
Eugene thấy Ân Phương, trên mặt kinh hỉ một trận, vội vàng ồn ào lớn tiếng nói.
- Đại nhân, chính là hắn——
- Câm miệng lại. Sở Quang dùng ánh mắt ý bảo Eugene ngậm miệng lại, tiếp theo nhìn về phía tiểu tử trong mắt tràn đầy e ngại kia, nói.
- Cậu có phải nên giải thích điều gì đó cho tôi không?
Trên mặt Ân Phương nổi lên biểu tình chua xót, cúi đầu.
- Xin lỗi, tôi không có ý giấu diếm thân phận của mình với ngài...
Sở Quang nhìn hắn hỏi.
- Cậu là người của học viện?
Ân Phương gật đầu.
Nhưng rất nhanh, ánh mắt hắn ảm đạm, lại lắc lắc đầu.
- Nửa năm trước là vậy, hiện tại đã không còn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận