Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 57: Lại thêm hai bé người mới (1)

Chương 57: Lại thêm hai bé người mới (1)Chương 57: Lại thêm hai bé người mới (1)
Dù thế nào đi nữa, miếng thịt này chắc chắn ăn không được rồi.
Sở Quang thở dài, vẫn cứ không nỡ đem miếng thịt vứt sang một bên.
"Nếu mà có tủ lạnh thì tốt rồi."
Nấm ô xanh bên trong hang ổ của đỉa nước đột biến...
Vì máy phát điện, dù thế nào đi chăng nữa anh ấy cũng phải giành lấy cái thứ này về tay mình.
Tuy nhiên hiện tại mới đến tuần thứ hai của tháng chín, thương đội của Lister phải đợi đến cuối tháng mới đến khu vực này, bây giờ dù có nghĩ đến những chuyện này thì cũng không có tác dụng gì.
Dù sao cũng không thể đợi đến cuối tháng mới bắt đầu dự trữ lương thực được.
Huống chỉ thứ đồ vật xa xỉ như tủ lạnh, với điều kiện kinh tế trước mắt của chỗ lánh nạn, dù thế nào đi nữa cũng không thể mua nổi...
Trong thời gian ba ngày này, Sở Quang về cơ bản là sáng sớm ra ngoài săn bắt, trưa hoặc chiều thì quay về, nấu cho các người chơi một nồi thịt, sau đó bèn ngồi xổm trong góc viện dưỡng lão, một mình tiếp tục nghiền ngẫm kĩ năng hun khói thức ăn.
Lịch trình cố định thế này, quy củ hệt như một NPC.
Tuy rằng việc nghiên cứu thịt hun khói vẫn tiến triển không thuận lợi lắm, nhưng điều đáng mừng là, biểu hiện mấy ngày nay của các người chơi đều vô cùng xuất sắc.
Sở Quang tính toán một chút.
Trong ba ngày qua, anh ấy đã đạt được tổng cộng 7 điểm thưởng.
Tuy rằng tích góp thêm chút nữa là được 10 điểm rồi, nhưng sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng Sở Quang vẫn đem hết toàn bộ số chip của mình đặt vào hộp mù sơ cấp.
May mắn thay, lần này không chỉ là một cây kẹo mút, mà cũng để anh mở ra được một chai nước tương.
Không biết nó là thương hiệu gì, nhưng chung quy vẫn có thể cải thiện việc ăn uống cho các người chơi. Sở Quang như nhặt được báu vật, mang chai nước tương cất đi.
Tuy nhiên...
Nói thì nói như vậy, nhưng tài nấu nướng của anh ấy thực sự không thể quá khen, cũng chỉ là trình độ làm chín được thức ăn mà thôi.
Các người chơi lần đầu ăn cảm thấy cũng khá tươi, vị ngon nguyên chất, tự nhiên và không độc hại, so với đồ ăn nhanh mua ở ngoài thì có một hương vị khác biệt, nhưng mỗi bữa đều ăn như thế này thì ai mà chịu cho nổi.
"Ngày nào cũng ăn rau luộc, tôi sắp ăn đến nôn mất thôi...' Dạ Thập đang bưng bát ngồi dưới đất, mặt ủ mày chau.
Ban đầu khi phát hiện ra trò chơi có thể ăn, cậu ấy khá hào hứng, nhưng bây giờ cậu ấy dần dần bắt đầu ý thức được rằng. ăn là một chuyện đau đớn biết bao nhiêu.
Bữa nào cũng đều món thịt hầm, không thì là cháo được nấu với lúa mì xanh.
Ngay cả khi miệng của cậu ta có thể chịu đựng được, thì cái mông cũng sắp không thể chịu đựng được nữa rồi...
Phương Trường cắn một miếng thịt đùi đây dầu mỡ, cau mày lại suy nghĩ và nói.
"Có lẽ là hệ thống vị giác vẫn chưa triển khai hoàn toàn, nếu không thì kể cả có cho ít muối ... mùi vị cũng không đến nỗi."
Không mặn cũng không nhạt, mà là ngấy!
Hơn nữa còn mang theo chút vị đắng.
Còn không ngon bằng cháo lúa mì xanh nữa...
"Mùi tanh nặng quá rồi, phải cho rượu, hành, gừng, tỏi vào nước nấu chung để khử mùi tanh, có lẽ sẽ đỡ hơn một chút.", Lão Bạch an ủi nói,'Ráng ăn tạm đi, ở đây là đất hoang, lấy đâu ra những thứ đó chứ, những món ngon sau này chắc chắn sẽ có thôi!"
Phương Trường trợn mắt nhìn anh chàng này một cái mà không nói lời nào.
Kể từ sau khi được bổ nhiệm làm "đội trưởng xây dựng", anh chàng này ngày càng suy xét dưới góc nhìn của các nhà sản xuất trò chơi nhiều hơn, thậm chí còn chủ động giúp vẽ ra một miếng ngon ảo.
Thế nhưng cũng quả thật là ... Nếu đã bán dựa trên tính chân thật, thì xác định gia vị là xa xỉ phẩm không có gì sai cả, có khi sau này còn phải trả tiền để được hưởng dụng nó,
Dạ Thập thở dài, khế lí nhí.
"Hy vọng bản cập nhật tiếp theo sẽ cho ra thêm gia vị ... Tôi có thể dùng Nhân dân tệ để mua nó."
Cuồng Phong ăn thịt một cách từ từ chậm rãi, không tham gia vào cuộc trò chuyện của ba người.
Thật ra anh ta không quan tâm lắm đến mùi vị mà đang suy nghĩ làm thế nào để cải tiến chiếc bẫy câu cá.
Nhìn không khí đột nhiên trở nên lạnh lẽo, Dạ Thập nhìn về phía Lão Bạch, thuận miệng hỏi một câu.
"Xi măng của anh nung như thế nào rồi?"
Lão Bạch uống canh rồi đáp.
"Chất lượng vẫn đang đợi cải thiện, nhưng tôi cảm thấy như mình đang tiến gần hơn đến thành công."
"Thật hay không thế?"
"Nghiêm túc đấy, không đùa đâu! Hơn nữa không chỉ là xi măng, gần đây, tôi và Phương Trường hai người chứng tôi vẫn đang nghiên cứu cách nung gạch, chẳng qua không có khuôn rất phiền, hình dạng sau khi nung ra trông không đẹp ... Dùng thì chắc là vẫn dùng được đấy."
Dạ Thập ngập ngừng hỏi.
"Không thể dùng gỗ để làm khuôn sao?
"Haha, cậu tưởng dễ dàng như vậy sao!"
Phương Trường lắc đầu, tiếp tục nói,'Việc này không giống với việc chặt cây, muốn làm ra kiểu vuông vức kia, tất cả là do sự khéo léo của tay nghề."
Phương Trường cũng không ngờ rằng.
Bản thân đường đường một game thủ cấp cao, một bậc thầy sinh tồn hạng nặng có thể chỉ dùng nửa giờ đồng hồ để xây dựng nên một tòa nhà trong "The Forest", vậy mà anh ta lại bị bối rối bởi một vấn đề cấp thấp như vậy trong trò chơi này. Tất nhiên, điều này cũng liên quan đến thiết lập quá đơn sơ của "Đất Hoang OL"...
Bạn cần đăng nhập để bình luận