Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 595: Chúng tôi cung cấp 2 bộ giải pháp đôi bên cùng có lợi, bất kể bạn chọn giải pháp nào, bạn sẽ kiếm được máu (1)

Chương 595: Chúng tôi cung cấp 2 bộ giải pháp đôi bên cùng có lợi, bất kể bạn chọn giải pháp nào, bạn sẽ kiếm được máu (1)Chương 595: Chúng tôi cung cấp 2 bộ giải pháp đôi bên cùng có lợi, bất kể bạn chọn giải pháp nào, bạn sẽ kiếm được máu (1)
-... Khó tin.
- Đây có phải là nơi cuối cùng chúng ta ở không?
Theo bước chân của cảnh vệ, từ lúc bước vào cổng phía nam của công viên đất ngập nước, biểu hiện ngạc nhiên chưa bao giờ rời khỏi khuôn mặt Lister.
Một con đường bê tông thẳng kéo dài từ cổng phía nam của công viên đến pháo đài trong rừng.
Con đường trông giống như nó chỉ mới được xây dựng gần đây.
Nhưng bản thân điều này không có gì đáng ngạc nhiên.
Chỉ cần san bằng đất một chút và đặt một lớp xi măng lên trên nó là điều mà bất kỳ một khu quần cư của ngưòi sống sót nào có quy mô từ nhỏ trở lên đều có thể làm, nếu họ muốn.
Tuy nhiên, điều này có phần đáng ngạc nhiên đối với một khu dân cư chỉ với dân số dưới 100.
Lister đột nhiên lên tiếng.
- Lần cuối cùng chúng ta đến đây là khi nào?
Thị vệ đi theo Lister hơi sững sờ, do dự một lát rồi đáp.
-... Hình như là tháng mười.
Mùa đông năm ngoái đến sớm, hạ nhiệt kể từ tháng Mười, vào tháng Mười Một, con đường từ thành Cự Thạch đến vùng ngoại ô phía bắc là hoàn toàn không thể đi được.
Nghĩ đến đây, Lister rơi vào trầm tư.
Chỉ mất chưa đầy ba tháng để những chiếc áo khoác màu xanh này chặt hơn một phần ba số cây trong toàn bộ Công viên đất ngập nước Lăng Hồ.
Chính xác thì họ đã làm gì?
Ngay khi Lister đang bối rối, cảnh tượng phía trước đột nhiên mở ra. Ở cuối con đường xi măng này, có những dấy nhà gạch và gỗ, có hơn 100 cái.
Và đó chỉ là cổng phía nam.
Nhìn về phía đông, hai ngôi làng nằm ở đó. Ở phía bắc, tình hình thậm chí còn ngoạn mục hơn, có lẽ có chợ, hàng quầy hàng sôi động, đường phố nhộn nhịp với nhiều người, có hơn một hoặc hai trăm người ở đó.
Đây là một khu vực có 100 người sống sót.
Ít nhất năm trăm... Không, có thể đến hàng ngàn.
Vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt Lister tăng lên.
Nhất thời, hắn vẫn giữ sự hoài nghi, chẳng lẽ hắn thật sự đã tới nơi này?
Đi bộ trong đoàn lữ hành, những hộ vệ với hai khẩu súng trường trên lưng thì thầm với người đàn ông đầu trọc bên cạnh.
- Tôi nhớ lần cuối cùng chúng ta ở đây, có vẻ như đó là một gò gỗ trơ trụi?
- Mới đông thôi, bọn họ đã xây bao nhiêu phòng?
- Ở đây từ khi nào lại có nhiều người như vậy.
- Không chỉ là những ngôi nhà... Họ cũng cải tạo bức tường bê tông, bây giờ có khá nhiều người đứng trên đài bắn.
Hàng rào, ban đầu được làm bằng chất thải xây dựng đã được thay thế bằng một bức tường bê tông vững chắc, bức tường phẳng thậm chí còn được sơn một lớp thạch cao trắng.
Trừ cái đó ra, những chiếc áo khoác màu xanh đã mở rộng cánh cổng hẹp nhỏ trước kia.
Con đường hẹp trước kia chỉ có thể chứa hai chiếc xe bò song song, giờ đã được chuyển đổi thành một con đường bốn làn xe có thể chứa bốn chiếc xe chạy song song.
Cảnh vệ mặc áo khoác đồng phục màu đen và mang theo súng trường cẩn thận đứng ở cửa. Trước cửa, có những cư dân mặc trang phục khác nhau, một số mặc quần áo lông, một số mặc áo khoác màu xanh, một số tiên phong hơn, ngoại trừ những từ như kỳ lạ và đẹp đế ra thì không còn biết dùng từ nào để diễn tả nữa.
Có vẻ như cư dân nơi trú ẩn đã thích nghi với cuộc sống trên bề mặt, đồng thời tiếp nhận không ít khách của vùng Đất Chết vào ở trong các khu định cư của họ.
Nơi này đại khái không phát triển cho lắm, ít nhất là họ không nhìn thấy đèn đường trên đường phố, nhưng họ có hệ thống chiếu sáng công cộng riêng - một nửa vựa vào bó đuốc, một nửa là đèn than đá, tốt hơn so với các khu định cư khác tối đen vào ban đêm.
Không ai trong số họ lộ ra vẻ xanh xao trên mặt, thật khó để tưởng tượng rằng họ vừa trải qua một mùa đông khắc nghiệt. Nguồn cung cấp dồi dào đã mang lại cho đại đa số mọi người hy vọng về cuộc sống tương lai, mọi thứ ở đây đều được tổ chức rất tốt.
Lister đột nhiên nghĩ đến nhà kho ở lối vào thành Cự Thạch.
Nó cũng là một ngôi nhà được xây dựng ở rìa tường, nhưng hai ngôi nhà rất khác nhau.
- Thật khó để tưởng tượng rằng họ đã làm điều này chỉ trong một mùa đông. —
Yếu hầu di chuyển, Lister tiếp tục với giọng ngạc nhiên.
- Bàng Long, nhớ không? Nơi trú ẩn mà chúng ta đã từng đến trước đây. Họ phải rời khỏi nơi trú ẩn và xây dựng nhà cửa trên bề mặt vì họ đã cạn kiệt nguồn cung cấp, mặc dù họ có năm hoặc sáu trăm người, nhưng dường như mọi năm đều là như thế khi chúng ta đi qua đó.
Người đàn ông đi theo Lister, cánh tay phải và mắt phải đã được thay thế bằng bộ phận cơ khí giả, cân thận quan sát xung quanh, nói với giọng cứng nhắc.
- Tất nhiên là có, đại nhân. Nhưng tôi nghĩ đó là một kỹ năng đặc biệt để có thể giữ nguyên hình dạng của bản thân ở trên thế giới này.
Anh ta xem như là bạn nối khố của Lister, anh ta đã đi vào nam ra bắc đến nhiều nơi, các khu định cư sống sót mà anh ta nhìn thấy không thể đếm được trên hai bàn tay.
Tuy nhiên, những khách hàng thường xuyên có thể kinh doanh với họ và nhìn thấy họ hàng năm thì chỉ đếm được ở trên đầu ngón tay.
Nhiều người có thể vẫn ở đó khi họ đi đến mùa thu, nhưng khi họ quay trở lại vào mùa xuân, không biết họ đã đi đâu.
Giống như trấn trưởng cũ của phố Bethe.
Mùa đông còn chưa qua hết, ông ta đã bị đuổi ra khỏi ngôi nhà ấm áp của mình và lăn đến thành Cự Thạch. Điều này cũng tương đối may mắn.
Những người xui xẻo hoặc chui vào bụng của những người biến dị, hoặc bị những kẻ cướp đoạt ném vào nồi dầu, thậm chí tệ hơn, họ đã bị đám dịn chủng ăn sống, loại chuyện này xảy ra hàng năm, nó thậm chí không phải là tin tức lớn.
Có thể giữ nguyên hiện trạng là một kỹ năng tuyệt vời ở vùng Đất Chết.
- Đúng vậy.
Lister mỉm cười nói.
- Nhưng là một đối tác, tôi thực sự thích làm ăn với những người đầy tham vọng.
Nếu không trở nên lớn hơn và mạnh mẽ hơn, làm sao có thể trở nên giàu có?
Lister vẫn còn nhớ lần cuối cùng hắn làm ăn với người dân ở đây, người đàn ông đã đổi 20 ký nấm ô màu xanh và 12 tấm da hươu lấy một máy phát điện củi 10 kW, một bộ ngoại cốt KV-1, bốn khẩu súng trường ống sắt và 120 viên đạn.
Đó là thỏa thuận cuối cùng hắn thực hiện sau mùa đông.
Mặc dù miệng lưỡi người đàn ông kia dẻo quẹo để hắn kiếm được ít chip, nhưng lợi nhuận từ việc bán những món kia vẫn là một số tiền đáng kể.
Sau đó, Lister đã sử dụng số tiền kiếm được để mua mười hai nô lệ từ các thương nhân của trấn Hồng Hà bị mắc kẹt ở thành Cự Thạch, gửi họ đến đồn điền Camu Tree, nơi hắn đã hợp tác với một đối tác kinh doanh ở phía nam, trong khi tuyết vẫn chưa bịt kín con đường.
Nghĩ đến đây, trái tim Lister không khỏi bừng cháy.
Lần này hắn mang theo rất nhiều thứ tốt.
Không biết mình có thể kiếm được bao nhiêu trong chuyến đi này.
Đoàn người dừng lại ở cổng phía nam.
Một số người chơi đang giao nhiệm vụ gần Cổng Nam nhanh chóng chú ý đến họ và đưa ánh mắt tò mò về phía họ.
- Những người đó là ai?
- Thương đội?
- Chết tiệt, tôi biết những người này! - quá sướng rồi, cửa hàng của bà chủ Hạ cuối cùng cũng có thể được bổ sung.
Trong khi các người chơi đang đánh giá những người này, những bảo vệ trong đoàn lữ hành cũng đang lo lắng nhìn những chiếc áo khoác màu xanh.
- Mẹ ơi... Thực sự có hai người thức tỉnh trong số này?
- Cậu chắc chứ?!
- Không thể sai được! Khả năng đặc biệt của tôi là cảm nhận hơi thở của Người thức tỉnh... Hơi thở của những người mạnh mẽ là không thể cảm nhận sail
Bàng Long ở bên cạnh Lister cũng hơi cau mày.
Nhận thấy sự thay đổi trên khuôn mặt của cánh tay phải, Lister nhìn hắn hỏi.
- Có chuyện gì?
- Tôi sợ những người này mạnh hơn ngài mong đợi rất nhiều.
Bàng Long nhẹ nhàng nói.
- Những người mặc đồng phục của nơi trú ẩn... Tôi thấy ít nhất bốn người thức tỉnh trong số đó, ít nhất mười lăm người trong số họ có dấu hiệu thức tỉnh. Lực lượng của họ có thể không mạnh bằng tôi, nhưng hiệu quả chiến đấu tổng thể của họ mạnh hơn chúng ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận