Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 509: Bên này đề nghị các anh dọn nhà (1)

Chương 509: Bên này đề nghị các anh dọn nhà (1)Chương 509: Bên này đề nghị các anh dọn nhà (1)
[ Thông báo toàn server: Chúc mừng người chơi 'Bạch Câu Quá Khích đã hoàn thành lần hạ gục đầu tiên của Vóng Vuốt Tử Thân ]
[ Vì người chơi chọn công khai, thành tích sẽ được giới thiệu vào Đại sảnh Danh vọng. ]
Căn cứ thí nghiệm hàng không vũ trụ Trung Châu.
Những người chơi đang dọn dẹp chiến trường nhận được hai tin nhắn này từ VM gần như đồng thời.
Gần như cùng lúc đó, tất cả đều lộ vẻ bối rối.
- Má ơi?
- Lão Bạc ???
- Ủa, không phải bị bắt sao?
- Tình huống của con tin này thế nào? Một mình chạy ra ngoài thì thôi, giờ còn lấy First Blood nữa?
- Không đúng, không đúng! Tôi yêu cầu bên nhà phát hành cho chúng tôi một lời giải thích.
- Woooo.
Cách căn cứ thí nghiệm 500 mét.
Trên mái nhà.
Nhìn chiếc máy ảo trên cánh tay, đôi mắt Dạ Thập mở to với vẻ mặt hoài nghi.
- Mẹ kiếp, Lão Bạch thế mà...
Một mình giết ra ngoài cũng thôi, còn mẹ nó làm thịt một con Móng Vuốt Tử Thần.
Chỉ nhìn con quái vật cao hơn bốn mét kia, móng vuốt dài một chân, Dạ Thập thật sự không nghĩ ra được lão Bạch dùng tư thế gì để lật đổ tình thế.
- Có lẽ là cái con mà chúng ta gặp sáng nay, tôi nhớ rằng trước khi chúng ta ra ngoài, Móng Vuốt Tử Thần đã chết, dường như đã bị bắn nổ tung bởi bazooka của những kẻ cướp đoạt. Phương Trường cố gắng phân tích.
- Như vậy là thật không hợp thói thường!
Dạ Thập thở dài.
- Này, mẹ nó chênh lệch xa quá, hệ lực lượng thế này ai chơi lại, giai đoạn đầu đến giai đoạn sau đều bá?
Thời gian chiến đấu càng ngày càng dài, hệ cảm giác càng đánh càng đái ra máu.
Nếu thiết bị kết nối thần kinh không còn phổ biến, hệ trí lực đều chịu chết.
Cảm giác tồn tại của hệ thể chất không khác gì hệ nhanh nhẹn, lần lượt ngồi vị trí thứ hai.
Chỉ có hệ lực lượng là mạnh từ 0,1 đến 0,9, nâng cấp nhanh, chiến đấu khốc liệt, cho dù di chuyển gạch, một chuyến cũng nhiều hơn hai chuyến của người khác.
Mẹ nó còn có thiên lý à?
Nếu không phải lão Bạch là người của bọn hắn, chắc Dạ Thập sẽ giống như những tên kia trên diễn đàn, vừa mắng vừa chém.
- Uh, có thể trước cấp 10 đều được coi là giai đoạn đầu?
Vẻ mặt Phương Trường cũng có chút lúng túng.
Thật xấu hổ khi nói về điều đó.
Với mỗi bản cập nhật phiên bản, hắn dự đoán sự trỗi dậy hệ trí tuệ, kết quả từ phiên bản 0. 5 đến 0. 9 đều không xảy ra, toàn bộ chuỗi sức mạnh dường như bị nhà phát triển trò chơi lãng quên.
Đã nói về việc cấy ghép bộ phận giả thì sao?
Còn các thiết bị kết nối thần kinh thì sao?
Hệ lực lượng đều giết đến điên kìa.
Chắc chắn, cơ bắp là chủ đề của trò chơi này.
- Này, đợi offline bảo lão Bạch phát lì xì đi.
Phương Trường gật đầu. - Hẳn là như vậy, nhất định sẽ để anh ta trả giá thật nhiều.
Dạ Thập sốt ruột nói.
- Chúng ta sẽ đợi ở đây bao lâu? Tôi có thể hạ gục con linh cẩu đột biến đang cúi mình trong góc không? Tôi đã nhìn nó ở đó trong một thời gian dài.
Phương Trường liếc nhìn máy ảo.
- Tôi chưa nhận được nhiệm vụ mới, nhưng đánh giá qua các chấm xanh phân bố trên bản đồ, người của chúng ta đã hoàn toàn kiểm soát chiến trường... Chờ chút.
Dù sao trang bị nổ ra trong trận chiến trung đoàn đều thuộc về tập thể, cứ để bọn họ dọn đẹp chiến trường.
Ở chỗ này ngồi chơi cũng không tệ.
Tuy nhiên, ngay khi Phương Trường nghĩ như vậy, VM của hắn và Dạ Thập đã nhận được một nhiệm vụ mới cùng một lúc.
Chính xác mà nói, không chỉ hai người bọn họ, ngay cả Cuồng Phong, người đang phụ trách coi chừng hoa cúc của hai người bọn họ đều nhận được nhiệm vụ cùng lúc.
[Nhiệm vụ: Đến khu vực mục tiêu để thiết lập điểm trinh sát].
[Phần thưởng: 50 điểm chiến tranh].
- Tình huống thế nào, trận chiến này vẫn chưa kết thúc sao?
Dạ Thập bày ra vẻ mặt bối rối, bất giác nhìn Phương Trường.
Hắn làm điều này mỗi khi không hiểu tình hình.
Tuy nhiên, lần này, Phương Trường cũng có chút bối rối.
- Đừng nhìn tôi, tôi không phải a Quang. Phân tích hợp lý, trận chiến này nên kết thúc... Nhưng tôi không chắc liệu sẽ có một cái khác hay không.
Ai biết được?
Gần đây không phải là A Quang đang làm thêm giờ à, cho nên hắn không có thời gian chăm sóc bọn họ, những người lập kế hoạch khác thấy bọn họ phát triển quá nhanh, cũng không phải không có khả năng nhắm vào bọn họ.
Không phải còn có kế hoạch khác gọi là 'Tiểu Thất' sao? Tuy nhiên, Phương Trường vẫn có xu hướng tin vào tuyên bố của a Quang rằng cốt truyện và nhiệm vụ trong trò chơi hoàn toàn được tạo ra bởi AI máy chủ, và giống như bối cảnh của tiểu thuyết trò chơi trực tuyến MMORPG, việc lập kế hoạch nói chung không can thiệp vào quá trình trò chơi.
Đối với việc hoàn toàn không can thiệp, điều đó khó có thể xảy ra. Cũng giống như cái gọi là đúng 100%, loại chuyện hoang đường này cũng chỉ là thứ được đưa vào quảng cáo thôi, sẽ không ai thực sự tin điều đó, phải không?
Phương Trường điểm vào bản đồ, quẹt ngón trỏ trên màn hình máy ảo, nhanh chóng tìm được điểm đánh dấu nhiệm vụ.
Nó dường như là một công viên giải trí, nằm cách Căn cứ thí nghiệm sinh thái hàng không vũ trụ Trung Châu khoảng 10 km về phía bắc. Chưa nói đến vấn đề xa hay không, vị trí gân như gần ngoại ô phía nam của thành phố Thiên Thủy.
Đó là một khu vực chưa được khám phá, chưa ai từng ở xa điểm phục sinh đến vậy.
- Anh có thể để tôi lưu hồ sơ trước được không? Tôi đã giết hai người.
Rõ ràng, Dạ Thập cũng chú ý đến vị trí của đèn hiệu nhiệm vụ trên bản đồ, vẻ mặt khóc không ra nước mắt.
- Tám mươi phần trăm không thể cứu được, chúng ta cách điểm phục sinh mười sáu cây số, phải mất hơn ba mươi km mới có thể đến và đi...
Yết hầu Phương Trường giật giật, nuốt nước bọt và tiếp tục nói.
- Tóm lại, chúng ta gặp lão Bạch trước đi. ...
Đồng thời, một tiên đồn cách xa tiền tuyến 16 km.
Brown cùng với Lưu Cửu Nguyệt và ba vệ sĩ mặc áo khoác, vội vã chạy từ nông trại đến đây dù đối mặt với gió và tuyết.
- Tôi là chủ nông trường Brown, tôi đến để thảo luận về các biện pháp đối phó với Bộ lạc Tước Cốt xâm chiếm vùng ngoại ô phía bắc của thành phố Thanh Tuyền, đây là lời mời của tôi... Tại sao các ông lại ở đây?
Khi nhìn thấy những người vây quanh cổng phía nam của tiền đồn, Brown chết lặng.
Đứng ở đây không phải ai khác. Đó là những người đã rời khỏi phòng khách trước đây của nhà ông ta.
- Quá trùng hợp.
Nhìn Brown, người đàn ông mặt sẹo vòng tay qua ngực, huýt sáo với ông ta, tiếp tục với giọng chế giếu.
- Không ngờ, mặc dù lão địa chủ của chúng ta nói đám áo xanh không đáng tin cậy, nhưng hành động của ông ấy lại thành thật đến bất ngờ.
- Ông cũng chỉ thốt ra được mấy chữ như thế thôi sao?
Một chút khó chịu lóe lên trên khuôn mặt của Brown.
Lưu Cửu Nguyệt đang đứng sau lưng, bước về phía trước nửa bước, nhìn chằm chằm vào người đàn ông mặt sẹo với khuôn mặt âm trầm, bàn tay đã đặt trên eo.
Không để trong lòng động tác của Lưu Cửu Nguyệt, người đàn ông mặt sẹo nhìn hắn một lúc lâu, đôi mắt hơi nheo lại.
Không khí tại hiện trường dần trở nên căng thẳng.
Hai người bảo vệ đứng ở cửa đưa mắt nhìn những người đang đối đầu, sẵn sàng thuyết phục họ bất cứ lúc nào.
Đúng lúc này, Brown đột nhiên nhìn thoáng qua ánh đèn phía sau, một ông lão bước ra từ cổng phía nam.
Ông lão trông hơi quen thuộc, nhưng trong giây lát Brown không thể nhớ ông đã nhìn thấy khuôn mặt này ở đâu.
Kì quái.
Không thể nhớ gì cả.
Vào lúc Brown bị phân tâm, một người đàn ông trung niên đội mũ thợ săn ở bên cạnh bước tới, hơi cúi chào ông lão đang đứng ở cửa.
- Bỉ nhân là Du Công Lâm của cộng đồng Morrowind (Thần Phong), cho phép tôi gặp quản lý của anh, tôi có một chuyện rất quan trọng muốn thảo luận với anh ta.
Người đàn ông mặt sẹo cũng đứng lên.
- Cú Vọ, từ trấn Highway, tôi cũng muốn gặp các chủ nhân của ông, vì chuyện của Bộ lạc Tước Cốt.
Vì sợ té ngã, người đàn ông có đầu tròn và cái bụng to cũng vội vàng bước lên phía trước nói.
- Ga xe lửa, Doru... Xem ở tình nghĩa chúng ta là những người sống sót ở vùng ngoại ô phía bắc của thành phố Thanh Tuyền, xin hãy giúp chúng tôi.
Những người khác cũng nói điều tương tự, nhìn lão Lư Tạp với ánh mắt khao khát.
Brown, người bị ép ra ngoài, cũng như Lưu Cửu Nguyệt và những người bảo vệ đi theo phía sau hắn ta, biểu hiện trên khuôn mặt của họ hơi bối rối.
Ai là người được mời?
Lão Lư Tạp không thiên vị bất cứ ai.
Mặc dù có khoảng mười người nhiều hơn so với kế hoạch ban đầu, ông vẫn tiếp nhận họ với tư cách là quản gia chính với thái độ là quản gia của chủ nhân.
- Quản lý đại nhân đã rời khỏi, lát nữa sẽ phải quay lại, nếu các ông nguyện ý đợi ngài ấy một lát, xin hãy đi cùng tôi.
Khi ông nói điều này, ánh mắt của Lư Tạp lướt qua đám đông và liếc nhìn Brown, ở phía sau.
Vẻ mặt của ông không thay đổi chút nào, thản nhiên nói.
- Ông là Brown tiên sinh, xin mời vào.
- Được.
Brown nhanh chóng gật đầu, đi về phía tiền đồn cùng với những người khác.
Trên đường đến phòng tiếp khách.
Trong lòng Brown đang suy nghĩ xem mình đã nhìn thấy khuôn mặt này ở đâu, cuối cùng cũng không nhịn được nháy mắt với Lưu Cửu Nguyệt, ra hiệu cho hắn đến gần hơn, thấp giọng thì thầm với hắn.
- Đó là quản gia của ngài quản lý? Còn có lai lịch thế nào... Tôi cảm thấy thế nào trông hơi quen mắt.
Trong lòng Lưu Cửu Nguyệt cười cay đắng, hắn đương nhiên biết vì sao Brown lại quen thuộc, nhưng hắn sợ bị trách tội, cho nên phải giả vờ ngu ngốc, đùa giỡn. ebookshop.vn ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận