Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 559: Tại sao lại đầu hàng? (1)

Chương 559: Tại sao lại đầu hàng? (1)Chương 559: Tại sao lại đầu hàng? (1)
- Hahaha! 666! Khẩu pháo của cậu thật tuyệt — không, nó quá phá hư cân bằng của game đi!
- Không neft một chút thì sao mà được?
Ngồi trên ụ súng ở phía sau xe tải, Muỗi hưng phấn bóp cò, hét lên đây phấn khích.
Nạp đầy 40 viên đạn nổ mạnh, một lần liên phát chỉ nghe thấy tiếng rầm rầm, khung cảnh còn thú vị hơn nhiều so với pháo hoa.
Không thể không thổi một làn sóng, hiệu ứng nổ và hiệu ứng hủy diệt của trò chơi này đơn giản là quá thật.
Nào giống như khoa học kỹ thuật phong vân V', pháo phòng không cỡ nắm tay quét qua một lần, lực lượng nhỏ bé giống như ngâm trong nước, bắn trúng người mà không có bất cứ tổn thương gì, quá không hợp thói thường.
- Mẹ kiếp! Anh có thể tiết kiệm một ít đạn không!
Lai Văn huynh, người đang ngồi trong xe tải, nhìn vào gương chiếu hậu chửi to. Chỉ là một đợt vừa rồi, trực tiếp quét sạch một nửa hàng tồn kho của bọn họ.
Có cần thiết không?
Hơn bốn mươi kẻ địch đang chạy trong tuyết, không có nơi nào để trốn. Một phát bắn qua đã có thể giết chết gần hết, không thể bắn tiết kiệm một chút à?
- Cậu sợ cái gì! Không phải có người trả tiền cho đạn dược sao? Nếu không bắn xong thì sao hoàn thành đơn đặt hàng? Tôi đang dự trữ thay cho các cậu.
Muỗi mỉm cười nhìn người anh em Xí Tác bên cạnh, mặt mày hớn hở nói tiếp.
- Người anh em, giúp tôi nạp đạn.
- Tôi sẽ xả thêm một lần nữa.
Lần bắn trước đó đã quét sạch bốn đội.
Không chết cũng tàn phế!
Không còn nghi ngờ gì nữa, MVP hôm nay chắc chắn không chạy thoát khỏi tay của lão tử.
Muỗi thoải mái, nhưng người anh em Xí Tác bên cạnh đã đợi nữa ngày lại tức muốn nổi phổi.
Tên này thế mà muốn bắn thêm một đợt, hắn tức giận quát.
- Xéo đi!
- Anh nhanh đi xuống, đã đến lúc đổi lão tử rồi.
Đã nói xong mỗi người bắn hai đợt mà?
Cái này mẹ nó hai phát súng à?!
- Đừng hoảng hốt vội vàng, cậu không thấy tôi bắn rất chính xác à, để tôi làm thêm một phát!
- Cái mông! ngươi Anh mẹ nó vẫn còn muốn bắn thêm một phát?! Lão tử chỉ mang theo tổng cộng 80 viên đạn nổ mạnh, chưa bắn thử được một phát đã hết đạn?
Muỗi và Xí Tác trên xe tải vẫn đang ồn ào.
Nợ Nần To Mắt trước đó nhảy ra khỏi xe lúc này đang bám vào cửa xe mà nôn mửa.
- Qe—
Bà nội nó, bánh xích chạy quả thật rất nhanh, còn nhảy lên nhảy xuống, lao dốc như bay trên trời, hắn cảm thấy mình đã nôn ra hết đồ đã ăn từ hôm qua tới nay.
Lấy một khẩu súng máy hạng nhẹ LD-47j ra khỏi xe, [Thiếu Niên Công Trường Xây Dựng Và Gạch] nhét dây đạn vào, liếc nhìn người anh em Mắt To vẫn đang nôn ọe.
- Cậu có đến cùng có được hay không?
- Đàn ông không thể nói... Không được, người anh em, chờ tôi một chút, vừa rồi tôi ăn hơi nhiều - oel
Bàn tay vừa mới thu hồi khỏi cánh cửa chưa được một giây đã phải nâng trở về.
Thấy anh chàng này quá mất mặt, Biên Duyên Hoa Thủy lắc đầu, khẩu súng trường tấn công trong tay hắn đã được nạp đạn.
- Không cần trông cậy vào cậu ta, chúng ta đi thôi.
Nợ Nần To Mắt: - Móa! Chân thật như vậy? Tình nghĩa anh em chắc có bền lâu? Biên Duyên Hoa Thủy phớt lờ hắn.
- Huynh đệ, nhanh lên.
- Nhắm vào cửa bắc, tăng tốc một chút, chúng ta và các anh em ở tiền tuyến trước sau giáp công.
Đừng để súng phòng không vớt hết khoai tây chiên.
Trước khi anh trai Biên Duyên Hoa Thủy nói xong, Thiến Niên Công Trường và Gạch hệ lực lượng đã lao về phía trước với khẩu súng máy.
- Go, go, gol...
Bên kia, Vương Đà dẫn theo mười tên kẻ cướp đoạt tinh nhuệ đã vòng qua cửa nam của Nông trại Trường Tồn.
Theo lệnh của Hôi Lang, hắn sẽ phục kích những cảnh vệ trốn thoát từ cổng phía nam, quét sạch bọn chúng.
Tuy nhiên, làm hắn buồn bực là, hắn đã đợi rất lâu sau khi đi vòng quanh đây, nhưng không ai lẻn ra khỏi cửa.
Ngay khi Vương Đà tự hỏi liệu những người sống sót trong trang trại có bị anh em của mình lao vào quét sạch hay không, hắn nhìn thấy một ngọn lửa tín hiệu bay lên trời.
Đạn tín hiệu?
Hắn ngây ngẩn cả người.
- Đại ca, đó là pháo sáng tín hiệu của lão đại!
Tên cướp đoạt ở bên cạnh nhìn thấy, lập tức nói.
- Tao không mùi
Vương Đà chửi ầm lên, ngẩng đầu nhìn lên màu đỏ rực trên bầu trời, ánh mắt đầy bối rối.
Hắn biết ngọn lửa đó có nghĩa là gì.
Hôi Lang đã nói với hắn trước khi hắn lên đường, kia là thứ là Thiên Phu trưởng đã trao cho hắn, ước định bắn lên gọi quân tiếp viện sau khi pháo đài bị chiếm.
Nhưng phía trước rõ ràng vẫn chưa hoàn thành mà? Tiếng súng như pháo nổ càng ngày càng dữ dội.
Ngay khi hắn đang rất không hiểu, một chiếc xe tải cách họ một km, dùng tốc độ đáng kinh ngạc, lái qua cánh đồng tuyết đến tiên tuyến.
Trước khi mọi người kịp phản ứng với những gì đang xảy ra, họ chỉ nghe thấy tiếng đại bác như sấm sét vang lên ở trước mặt.
Đúng thế.
Đó là tiếng pháo.
Vương Đà chắc chắn mình sẽ không nghe nhầm, đã đi theo Hôi Lang làm lính đánh thuê ở phương bắc, hắn biết quá rõ âm thanh này có ý gì.
Tiếng ầm ầm như sấm khiến trái tim hắn run rẩy.
Hắn thậm chí không có thời gian để nghĩ về cách mà những người sống sót kia có thể lái chiếc xe tải nhanh như một chiếc máy bay đi trong tuyết, con đường cái phía nam sáng lên với hai ngọn đèn đang đến gần hơn.
Chẳng mấy chốc, hắn nhìn thấy một chiếc xe tải nhẹ, lái thẳng về phía họ.
Viện binhI
Vương Đà đang mai phục bên đường sửng sốt, nhìn về phía người đàn ông cõng ống pháo trên lưng.
- Nổ tung xe tải của bọn chúng.
Tuyệt đối không để cho tiến vào trong thành trì.
- Vâng!
Kẻ cướp đoạt có tố chất chiến đấu không kém, ngay sau khi nhận được lệnh, hắn đã cởi bỏ bazooka nắm đấm sắt trên lưng, nằm bên cạnh bông tuyết bên đường, sẵn sàng chờ xe tải kia đến gần hơn.
Tuy nhiên, ngay khi hắn mới dựng lên nòng súng trong tay, chiếc xe tải ở phía đối diện dường như mở ra mắt trời, khẩu súng máy trên nóc xe nhắm thẳng vào hắn, nòng súng ngay lập tức phun ra lưỡi lửa.
Cộc cộc cộc ——I Đạn đạo màu vàng cam dệt thành một tấm lưới.
Giữa tia chớp và hỏa diễm, kẻ cướp đoạt vừa mới dựng súng chưa kịp phản ứng, một chuỗi sương máu nổ tung trên người hắn, bị những viên đạn bắn thành một cái sàng.
Những kẻ cướp đoạt đang bò trong tuyết đều bị cảnh tượng này làm cho sững sờ.
Đặc biệt là Vương Đà, hắn không biết bên mình làm sao lại bị lộ.
Máy bay không người lái?
Hay là người thức tỉnh??
Chẳng qua, đối phương rõ ràng đã phát hiện ra bọn họ. Chiếc xe tải dừng lại, ổn định giữa đường, cách đó ba trăm mét, phần đầu xe tải sáng đèn đối diện với họ.
Nếu họ không làm bất cứ điều gì, tất cả đều sẽ chết ở đây.
- Tản raI
Vương Đà hét lớn, nhặt ống pháo đang ở dưới đất, dẫn đầu lao về phía dốc ngược.
- Đi vòng qua con dốc ngược.
Gần như ngay khi lời nói vang lên, một cơn mưa đạn chết chóc quét qua, hai tên cướp đoạt khác không thể né tránh ngã xuống.
Khẩu súng máy gắn trên xe bắn phá đột ngột tạo ra những chuỗi bông tuyết nổ tung.
Không còn quan tâm đến sự sống hay cái chết của cấp dưới, Vương Đà đang mang theo một khẩu bazooka, nghiến răng chạy về phía trước, dọc theo con dốc ngược.
Khoảng cách ba trăm mét đã vượt quá tâm bắn của bazooka lron Fist, hắn phải đến khoảng cách gần cỡ một trăm năm mươi mét, thậm chí một trăm mét, để đảm bảo rằng đầu đạn cồng kềnh có thể bắn trúng mục tiêu một cách hiệu quả.
Tuy nhiên, đúng lúc này, khẩu súng máy trên xe tải đột nhiên ngừng bắn.
Là đang nạp lại đạn?
Trong lòng Vương Đà hơi kinh ngạc, nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, nắm lấy cơ hội lao vê phía trước.
Tuy nhiên, vào lúc này, biểu cảm trên khuôn mặt hắn ngay lập tức đóng băng.
Ngay trước mặt hắn, một bộ giáp điện với búa chiến trong tay đang lặng lẽ quan sát hắn.
Kì thực, người mặc bộ áo giáp động lực cầm gì trong tay đã không còn thực sự quan trọng.
Vương Đà chỉ mất một giây để đưa ra lựa chọn của mình.
Vứt bỏ khẩu bazooka trong tay, quỳ trên tuyết với giơ hai tay trên đầu, phát huy ra lực lượng của sự thức tỉnh, hét lớn.
- Đầu hàng! Tôi đầu hàng
Sở Quang đang chuẩn bị động tác hơi sững sờ, câu nói vừa muốn thốt ra khỏi miệng lập †ức nghẹn lại.
Khá lắm.
Đều đã vọt tới đây.
Tại sao lại đầu hàng?!...
- Tôi đầu hàng!
Đối diện với ánh đèn pha chói mắt, Hôi Lang giơ hai tay lên cao, chủ động đi về phía cổng phía bắc của trang trại Trường Tồn.
Trận chiến xung quanh đã kết thúc, có thể thấy trận chiến tàn khốc như thế nào hơn mười phút trước từ những vết đạn dày đặc trên tường.
Nhìn những gốc cây và cánh tay chân bị cắt đứt trên mặt đất, cũng như những bông tuyết đẫm máu, Hôi Lang cảm thấy một sự lạnh lẽo xuyên thấu tâm can.
Đám cảnh vệ đi về phía hắn đều lộ ra ánh mắt lạnh lùng.
Hôi Lang có thể cảm nhận được, bọn họ muốn nhặt khẩu súng trên mặt đất lên, sau đó xử tử hắn ngay tại chỗ.
Trong lòng Hôi Lang không khỏi vui mừng, xem ra hắn đã đánh cược đúng. Bản chất dè dặt của những người văn minh khiến những người này miễn cưỡng hành động chống lại những người bị giam cầm, họ cũng giống như những người ở thung lũng Great Rift.
Nếu ở nơi khác, chỉ sợ ngay cả khi hắn giơ tay lên, hắn vẫn bị treo ở cổng thành.
Một thất bại thảm hại như vậy, cùng với ngọn lửa tín hiệu được bắn trước, chắc chắn sẽ chết khi quay trở lại. Nếu không thể quay trở lại, không có nơi nào khác để đi, tuyết dày đến đầu gối không cho phép hắn chạy quá xa.
Đầu hàng là cách duy nhất để tồn tại.
Ít nhất sẽ không cần phải bị ném vào chảo dầu hoặc bị đóng băng đến chết trong tuyết.
- Tôi đầu hàng.
Lo lắng rằng những người này sẽ bắn, Hôi Lang giơ tay lên lặp đi lặp lại, chỉ người đàn ông trông giống thủ lĩnh của những người này tiếp tục nói.
- Có một đội ngũ ngàn người đóng quân ở trấn Viễn Khê, tôi chỉ là một lính đánh thuê tầm thường, một bia đỡ đạn được gửi đến đây để làm pháo hôi.
- Các người thắng, giết tôi cũng không có ý nghĩa gì, cái chết của tôi đối với Sư Nha mà nói cũng không quan trọng gì. Nhưng nếu các người cho tôi một lối thoát, tôi có thể giúp các người giành chiến thắng.
Cờ Lê mang bộ ngoại cốt cất bước về phía trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận