Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 623: Trồng bắp ngô cũng có thể thông báo toàn bộ server? (3)

Chương 623: Trồng bắp ngô cũng có thể thông báo toàn bộ server? (3)Chương 623: Trồng bắp ngô cũng có thể thông báo toàn bộ server? (3)
Tiền Lai mở to mắt nói dối:
- Đồn điền ở phía nam, những người sống sót ở đó có không ít hàng tồn kho.
Tên dân quân đó rõ ràng không tin lời bịp bợm của anh ta, nhưng cũng không nói gì, chỉ ám chỉ một câu.
- Thứ này có lẽ phải nộp không ít thuế.
- Tất nhiên, chúng tôi là công dân tuân thủ pháp luật.
Tiền Lai nở nụ cười thân thiện, giống như lần trước đến, lặng lẽ nhét một túi viên chip vào tay họ.
Tên dân quân nhận tiền mở túi ra nhìn thoáng qua, mỉm cười tâm đắc, móc hai chip ra nhét vào túi mình, rồi đi về phía chiếc bàn ở cửa.
- Đều là rau quả.
Viên sĩ quan phụ trách đăng ký nhìn vào túi đồng xu đặt trên bàn, tùy tiện gạch hai nét vào sổ.
- Cho họ vào.
Thư Vũ hơi ngạc nhiên nhìn Tiền Lai.
Vậy là xong sao?
Nhận thấy ánh mắt của anh ta, Tiền Lai cười hì hì, hạ giọng nói.
- Lương thực không cần nộp thuế, như vậy sẽ tiết kiệm hơn... Cho nên cậu thấy đấy, chúng tôi cũng không phải không có chỉ phí.
Thư Vũ hỏi.
- Nộp tiền thì không cần kiểm tra à?
Tiền Lai suy nghĩ rồi nói.
- Cũng không chắc, tùy tình huống, cũng tùy người. Nếu anh muốn đưa hàng cấm vào, có lẽ vẫn hơi khó khăn.
Thư Vũ gật đầu như có điều suy nghĩ. Mặc dù anh ta không phải chưa từng kinh doanh, nhưng anh ta luôn cảm thấy tình hình ở đây phức tạp hơn nhiều so với quê hương của mình. ....
Đã nộp thuế vào thành.
Cả nhóm người thuận lợi vào thành.
**
Theo hợp đồng, những người lính đánh thuê đã đưa họ đến khu vực kho, sau đó đến gặp Tiền Lai để kết toán tiền công.
Nhà kho mà Lister thuê nằm ngay khu vực kho gần cửa, bên trong còn có không gian, để một tấn hàng hóa là dư xài.
Sau khi mấy người cùng nhau dỡ hàng xuống, Tiền Lai bảo tên vệ sĩ quấn băng ở tay dắt con bò hai đầu đến chuồng ở cửa kho, sau đó nhìn về phía Thư Vũ và những người khác, cười nói.
- Nếu các anh không muốn thuê kho thì cũng có thể gửi hàng ở đây, dù sao cũng không có nhiều đồ.".
Thư Vũ lắc đầu, từ chối.
- Không cần đâu, chúng tôi đang định đi thuê một mặt bằng.
Tiền Lai khách sáo nói.
- Sao lại vội thế? Thành Cự Thạchh rất lớn, các anh có thể xem thêm, chọn một nơi tốt hơn.
Thư Vũ lắc đầu.
- Quản lý đại nhân bảo tôi tìm một nơi gần kho là được.
Khu vực kho của thành Cự Thạch rất gần cổng thành, đi qua một con phố là đến trạm giao dịch, đi tiếp nữa là khu chợ mà người dân nơi mua sắm, giao thông khá thuận tiện.
Văn phòng chỉ để tiện lợi, không cần mở ở nơi đặc biệt sầm uất, thậm chí nhỏ hơn một chút cũng được, tiền thuê hàng tháng cố gắng kiểm soát dưới 1. 000 chip.
Sau này có điều kiện, họ sẽ mua một căn.
Đây là lời dặn dò của quản lý đại nhân nói trước khi bọn họ lên đường. Tiền Lai không nói gì nữa, nhưng vẫn rất nhiệt tình dẫn họ đến ngoài khu vực kho, tìm một nơi có thể thuê nhà.
Ở đây có rất nhiều ngôi nhà bỏ trống, tiền thuê cũng không đắt, một mặt bằng rộng 120 mét vuông, một tháng chỉ cần trả 800 chip, trung bình một ngày chỉ mất 20 chip.
Nếu thêm 200 chip, chủ nhà cho biết có thể cho thuê luôn hai tầng trống ở trên lầu.
Còn nếu muốn mua nó, một ngôi nhà như vậy không chỉ phải tốn gần 300. 000 chip, mà mỗi tháng còn phải trả 50 chip tiền phí quản lý và thuế đất.
Nhìn vào dòng chữ nhảy trên màn hình VM, Dạ Thập đếm ngón tay, nghỉ hoặc nhìn Phương Trường bên cạnh.
- Mỗi mét vuông 1666 chip, rốt cuộc là rẻ hay đắt?
Phương Trường suy nghĩ một lúc rồi nói.
- Tính theo tỷ lệ thuê bán thì rẻ, tính theo giá cả và thu nhập thì hơi đắt. Tôi nhớ nhà máy dệt ở khu công nghiệp gần đó, hai bữa cháo dinh dưỡng, lương ngày hình như là 3 - 4 chip?
Tính ra thì lương tháng chỉ có 90 đến 120 chip, thậm chí không đủ để mua một khẩu súng trường.
Nếu là lao động trẻ em, hầu hết các nhà máy chỉ trả 1 chip mỗi ngày, một số thì chỉ cung cấp thức ăn, tiền lương được trả theo tuần hoặc trả bằng hàng hóa sản xuất ra.
Do đơn vị tiền tệ nhỏ nhất là một chip nên thậm chí không thể tính được tiền lương theo giờ của người dân nơi đây.
Nhưng tương đối, lương của kỹ sư sẽ cao hơn một chút, lương cơ bản cao hơn gấp 10 lần so với công nhân bình thường, nếu địa điểm làm việc ở ngoại thành hoặc thậm chí là các khu định cư khác của những người sống sót gần đó, thì có khả năng sẽ tăng gấp đôi so với mức lương cơ bản.
Một số kỹ thuật viên nắm giữ công nghệ khan hiếm, thậm chí có thể kiếm được mức lương ba chữ số mỗi ngày.
Tuy nhiên, những chú gấu trúc lớn này thường không ra khỏi thành phố, bình thường đều sống trong các căn hộ cao cấp gần nội thành, thậm chí mang còn chuyển hẳn vào nội thành với môi trường sống tuyệt vời. †
Còn lính đánh thuê thì sao?
Hầu hết họ chỉ kiếm đủ tiền để chỉ tiêu trong ngày, không có ý nghĩa gì khi thảo luận về thu nhập của họ.
Đám NPC còn đang cò kè mặc cả vì tiền thuê.
Sách Vũ đã phát huy hết khả năng mặc cả của mình, đã giảm tiền thuê xuống còn 900 chip một tháng.
Mức giá này đã chạm đến giới hạn của chủ nhà, nhưng đằng nào thì những ngôi nhà ở đây cũng không giống như khu phố sầm uất, thực sự không dễ cho thuê, anh ta cũng chỉ có thể kiên nhẫn nói chuyện với những người khua môi múa mép rất giỏi ở trước mắt.
Dạ Thập tính toán mãi một lúc lâu, đột nhiên ngẩng đầu lên.
- Tôi dựa vào, biết thế đã tiết kiệm tiền rồi!
Lão Bạch nhìn anh tôi một cách kỳ lạ.
- Tiết kiệm thứ đó để làm gì?
- Mua một căn hội
Hai mắt Dạ Thập sáng rực nói.
- Chờ bản đồ mới mở hoàn toàn, thì chắc chắn sẽ có người đến ở chứ? Chúng ta có thể cho họ thuê! Như vậy không sướng hơn là đổi trực tiếp lấy đồng bạc sao?
Cho Đằng Đằng thuê.
Một tháng 10. 000 chip.
Phú bà [ Đằng Đằng ] khẳng định giao nổi!
Cuồng Phong: -...
Phương Trường im lặng nói: - Những thẻ chip mà cậu đã đụng vào có cộng lại được 10 chip không?
Dạ Thập: - Ừm, đúng là vậy.
Lão Bạch: - Hơn nữa mua ở đây có tác dụng gì, cách điểm hồi sinh xa như vậy, còn không bằng tự xây một căn nhà bên cạnh căn cứ.
- Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Thành Cự Thạch cũng nên có cửa hàng chứ nhỉ?
Cuồng Phong đứng trên phố nhìn trái nhìn phải.
- Anh đã điều tra giá cả của loại trang bị này chưa?
- Một khẩu súng trường tấn công ong đực x-2 là 150 chip, nhìn kiểu dáng thì có vẻ là bắt chước theo súng trường tấn công g9. Súng trường ống sắt thì rẻ hơn, cảm giác như bán theo cân vậy.
Cuồng Phong lập tức hỏi: - Phỏng sinh học nhân tạo thân thể ở đâu?
Phương Trường hơi sửng sốt.
- Cái này... Tôi thì không thấy, tôi đã đi đến một vài cửa hàng vũ khí nhưng không thấy, nhưng có bán loại bộ ngoại cốt đó.
Nghe thấy câu nói này, biểu cảm trên khuôn mặt của ba người đột nhiên trở nên phấn khích.
- Chết tiệt, bộ ngoại cốt?!
- Anh chắc chắn chứ?
- Đừng nói nhảm nữa, mau dẫn chúng tôi đi.
- Các cậu đi thì có ích gì? Các cậu có tiền mua không?
Nhìn những người đồng đội mắt sáng rực lên, Phương Trường bất lực thở dài.
-... Thôi, đợi các cậu đến đó rồi sẽ biết.
Dạ Thập đã xách những gói đồ trên mặt đất lên lưng, cười khúc khích nói.
- Mang những này đi nữa! Biết đâu lại bán được ít tiền.
Phương Trường im lặng.
- Bán rồi cũng là tiền của người khác thôi...
Dạ Thập:
- Không sao! Trước khi chúng ta lên đường, chúng ta đã nói rồi, một nửa số tiền bán được là của chúng ta.
Phương Trường sửng sốt một chút.
Còn có chuyện này nữa sao?
Tuy nhiên, nhìn vẻ mặt của ba người đồng đội, không giống như đang nói đùa.
Người chủ nhà đang mặc cả thấy những tên nhà quê này nhặt những gói đồ trên mặt đất lên, tưởng họ không định thuê nữa, liền hoảng hốt la to.
- 800! 800 Không thành vấn đề! Nhưng các anh phải trả tiền thuê nhà ba tháng một lần, và phải trả thêm một tháng tiền đặt cọc! Đây đã là giá thấp nhất rồi, không thể tìm được giá nào rẻ hơn nữa đâu.
Không bỏ lỡ cơ hội này, Sách Vũ lập tức nói.
- Thành giao!
Đứng bên cạnh, Tiền Lai nhìn người đàn ông trước mặt, hơi sửng sốt.
Khá lắm.
Lấy không được hai tầng lầu...
Gã này biết đâu lại là nhân tài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận