Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 133: Thợ săn và thợ săn (2)

Chương 133: Thợ săn và thợ săn (2)Chương 133: Thợ săn và thợ săn (2)
Một cái là "Bình tĩnh tỉnh táo", giúp tăng sức đề kháng cơ bản đối với các trạng thái tinh thần tiêu cực như "sợ hãi" và "tuyệt vọng" lên 50%, và cũng có thể nhanh chóng giải trừ các tác động tiêu cực bị ảnh hưởng.
Nhìn bề ngoài thì thiên phú này có vẻ vô dụng, nhưng chỉ những người từng tham gia thực chiến mới hiểu rõ, cái tố chất này rất quan trọng trong chiến đấu bao nhiêu.
Một thiên phú khác chính là "Thị giác nhiệt học", người nắm giữ thiên phú này tên là
[Phú Quý Vương Tinh Linh ] , tổ hợp gen hệ nhanh nhẹn.
Nếu chỉ nhìn thiên phú này qua mô tả của hệ thống, thiên phú này đơn giản là huyền diệu vào ban đêm! Ở trạng thái tập trung, chủ động phát động thiên phú, võng mạc sẽ nhạy cảm hơn với ánh sáng hồng ngoại.
Biểu hiện cụ thể chính là, trong bóng tối có thể nhìn thấy được trong một phạm vi nhất định!
Đương nhiên, thiên phú này về cơ bản không có hiệu quả trước những "Con vật máu lạnh.
Sở Quang yên lặng nhớ kĩ [Phú Quý Vương Tinh Linh ] , nếu sau này có nhu cầu chiến đấu ban đêm, anh sẽ đem tên này theo.
Trừ cái đó ra, còn có mấy cái thiên phú kì kì quái quái khác.
Ví dụ như,trực giác nhiệt độ" có thể nhận biết nhiệt độ của nguồn nhiệt mà không cần tiếp xúc,người nói chuyện thực vật" có cái nhìn sâu sắc về trạng thái sinh trưởng của thực vật và "thợ săn côn trùng" có thể ngửi thấy mùi pheromone do côn trùng tiết ra, vân vân.
Những thiên phú này không có ý nghĩa lớn trong chiến đấu thực tế, nhưng nếu dùng trong sản xuất, thăm dò có thể phát huy được giá trị không nhỏ.
Sở Quang tin rằng không cần tự mình nhắc nhở, những người đó vẫn có thể tự mình nghiên cứu lối chơi phù hợp nhất. ...
Khu chung cư phía bắc công viên đầm lầy.
Một nhóm bốn người đang tiếp cận con mồi một cách thận trọng. Địa hình trong nội thành rất phức tạp, từ đống đổ nát của những tòa nhà có thể thấy người dân sống trước chiến tranh sống khá sung túc.
Cuồng Phong: "Con người trước chiến tranh đúng là biết hưởng thụ... Tôi mường tượng như này, cư dân sống ở cộng đồng trồng rau và trái cây trong bản thử nghiệm nội bộ. Nơi đây là vườn rau và cũng là vườn hoa của bọn họ."
Lão Bạch nói: "Ai sẽ chăm sóc chỗ này?"
"Chắc chắn sẽ có người quản lý, cho thuê nơi này cho một công ty chuyên biệt cũng không tồi. Kiểu cộng đồng sinh thái như này khá hữu ích để tham khảo, người thiết kế trò chơi này chắc chắn là một kĩ sư trình cao." Cuồng Phong đánh giá rất cao, nơi này khiến anh cảm thấy rất hứng thú.
"Tốt nhất mọi người nên đặt sự chú ý lên con mồi, tôi cảm giác nó đang đến rất gần chúng ta."
Năm giác quan của Dạ Thập xâm nhập vào mọi phía, từ nguồn hơi thở đang chuyển động cậu dường như cảm nhận được nhịp tim của con mồi... Một mạnh một yếu.
Chờ đã, hai con?
"Ở phía trước."
Phương Trường đã phát hiện ra một con tuần lộc trúng mũi tên ngã xuống đất, nhưng vừa định đi đến phía trước thì bỗng phát hiện trên cổ con mồi có cắm một cái mũi tên khác.
Cổ.
Anh hơi sửng sốt.
Nhớ không lầm thì chính mình bắn vào mông cơ mà?
Trong lúc anh vẫn còn đang ngây người, anh đối diện tâm mắt với một nam thanh niên.
Hai người đầu tiên hơi sửng sốt, giây tiếp theo không hẹn mà cùng rút cung tên nhắm vào nhau.
"Ngươi là ai?"
"NPC?"
Hai người trò chuyện với nhau một lúc, nhưng cả hai đều không hiểu đối phương đang nói gì. Cuồng Phong và Lão Bạch phản ứng rất nhanh. Sau khi phát hiện tình huống của Phương Trường, bọn họ nhanh chóng tản ra hai bên và đi vòng về phía bên cạnh cậu thanh niên.
Thiếu niên lo lắng lui vê phía sau, dưng lưng vào vách tường bê tông, giấu lưng của mình.
Phương Trường có thể cảm nhận được sát khí phát ra từ đôi mắt đó, nhưng anh không sợ hãi, từng bước từng bước áp sát lại gần.
Dù sao cách cũng xa, cậu ta cũng không bắn trúng.
"Anh đừng đến đây."
"Buông vũ khí xuống, cậu đã bị vây quanh."
Người này đang nói cái gì?
Kẻ cướp đoạt!
Thiếu niên nhìn ba người đang đến gần mình, nghĩ đến những người bị bọn họ bắt đi chết như thế nào, lập tức quyết định buông lỏng dây cung.
Vút-
Tiếng xé gió vụt qua.
Phương Trường theo bản năng nghiêng qua một bên, né những mũi tên bay quá má, lông chim gân như cọ vào chóp mũi của anh.
Nếu không tránh kịp, anh sẽ trực tiếp trở lại suối nước!
"Fuck! Bắt nó!"
Miệng mắng ra một câu chửi, Phương Trường tức giận lập tức ném tên qua một bên, rút thép ra cùng Lão Bạch, Cuồng Phong đi lên.
Thiếu niên rút con dao ngắn buộc bên hông, vẻ mặt kiên quyết, sẵn sàng chiến đến chết.
Nhưng một viên đá bay đến đập vào trán cậu ta, khiến ý thức của cậu ta trở nên hốt hoảng.
"Nhanh lên!"
Dạ Thập cầm ná cao su lên tiếng chào hỏi, ba người lập tức vây lại, dùng gậy đánh rơi con dao trong tay cậu thiếu niên, ấn cậu ta xuống đất.
"Buông tôi ral"
Thiếu niên gầm lên giận dữ, dùng hết sức giãy giụa, nhưng sức cậu ta làm sao bằng Lão Bạch.
Sức mạnh của những mãnh nam khoa học kĩ thuật không phải là nói giỡn.
"Thành thật chút đi! Fuck, lực tay của cái tên này khá lớn! Phương Trường, bây giờ tôi phải làm như thế nào?"
Nhìn cậu thiếu niên đang giãy giụa trên mặt đất, Lão Bạch trói cậu ta lại, quay mặt về phía Phương Trường bên cạnh.
Trong Đất Hoang OL, đơn thuần giết người hoặc giết quái không được tính kinh nghiệm, kinh nghiệm trình tự gen được tăng lên một cách tự nhiên trong chiến đấu hoặc trong rèn luyện.
Nói cách khác, kinh nghiệm bắt tù binh và giết là như nhau.
Cuồng Phong kiểm tra cái bọc của thiếu niên, phát hiện bên trong trừ một miếng bánh ra thì chỉ còn lại mấy cái mũi tên và một con dao chế tác tỉnh xảo.
Cậu lắc đầu, đứng dậy nói.
"Nghèo quá."
Nhìn thiếu niên nằm dưới đất trợn mắt nhìn mình, Phương Trường lâm vào trầm tư.
“Tôi cũng không đoán được cậu ta đang nói cái gì."
"Tóm lại cứ bắt trước, mang về đổi tiền sau."
Bạn cần đăng nhập để bình luận