Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 378: Nhiệm vụ - Nợ máu trả bằng máu! (2)

Chương 378: Nhiệm vụ - Nợ máu trả bằng máu! (2)Chương 378: Nhiệm vụ - Nợ máu trả bằng máu! (2)
Chân trước chết người, chân sau thúc giục người ta lên làm việc, cho dù là trưởng khoa của bọn họ cũng không làm được.
Sở Quang đối với chuyện trợ cấp không có bất kỳ dị nghị gì, nhưng nghe được kế hoạch thu thập buổi chiều lại có thể hủy bỏ, hơn nữa còn muốn cho người của hắn lui về phía sau, tâm tình trong nháy mắt sẽ không còn xinh đẹp như vậy.
MM.
Mình còn có muốn kiếm ngoại tệ mà, thật không dễ dàng.
Nếu không có tiền, làm thế nào để cải thiện trải nghiệm chơi game cho người chơi? Cũng không thể để cho bọn họ mang gạch cả đời, đốt xi măng cả đời.
Nếu rút về, kế hoạch công nghiệp nhẹ cạo lông cừu mà hắn vất vả lắm mới bố trí cũng bị ảnh hưởng, đây chỉ là chuyện nhỏ, mấu chốt là người chơi của hắn không thể cảm nhận được nội dung của bộ phim tư liệu.
Sợ cái cọng lông.
Chúng tôi đều không sợ, các anh sợ cái chim.
Đối diện đi ra từ trong rừng, không phải vừa vặn?
Kéo vào trong thành chiến đấu trên đường, ai đánh ai còn chưa chắc.
Tuy nhiên Witt lại hiểu lầm biểu tình trên mặt Sở Quang, cho rằng hắn đang cảm thấy bi thương vì cư dân nơi trú ẩn gặp nạn, biểu tình không khỏi mang theo một tia tự trách.
- Chúng tôi rất xin lỗi khi xảy ra chuyện như vậy, ai cũng không ngờ. Họ giấu hai khẩu pháo.
- Đây không phải là lỗi của cậu, cậu không cần phải xin lỗi, những tên mọi rợ không biết xấu hổ đột nhiên bắn vào chúng ta mới là những người phải chịu trừng phạt.
Trong lòng Sở Quang khẽ động, biểu tình nặng nề không thay đổi, nhẹ nhàng lắc đầu, từ bên cạnh Witt rời khỏi.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của người sau, hắn đi tới trước mặt người chơi, tăng âm lượng, lớn tiếng nói. - Một nhóm cướp đoạt tự xưng là quân đoàn, từ phía bắc xâm chiếm nhà cửa của chúng ta, bọn họ không tuyên chiến, cố gắng dùng đạn pháo làm cho chúng ta khuất phục. 98S
- Đây là đánh lén đáng xấu hổ.
Người chơi nhao nhao im lặng, nhìn về phía người quản lý.
Kích hoạt cốt truyện?
Nhiệm vụ đang đến?
Đáp lại đôi mắt chờ mong kia, Sở Quang dùng âm thanh vang dội mà kiên nghị tiếp tục nói.
- Cư dân của nơi trú ẩn 404 sẽ không nhượng bộ, máu của đồng bào chúng at sẽ không chảy vô ích.
- Chúng ta sẽ cho bọn họ biết, chọc giận chúng ta phải trả giá.
Cơ hồ cùng một lúc, tất cả người chơi nắm giữ VM ở hiện trường đều không hẹn mà cùng nhận được một cửa sổ bật lên nhiệm vụ.
[Nhiệm vụ: Nợ máu trả bằng máu! ]} ...
Cổng phía nam của trại hành động.
Nhìn đám áo khoác màu xanh rút về phía nam, hai nhân viên phòng hậu cần nhỏ giọng trao đổi.
- Mấy cái áo khoác màu xanh kia đi rồi?
- Hẳn là, tôi nghe nói để tránh thương vong, trưởng khoa chúng ta bảo bọn họ tránh một chút.
- Vậy... Vậy ngày mai chẳng phải là không ăn được bánh bao sao?
- Cậu chỉ biết ăn.
- Bộ cậu không ít ăn à! Tuy nhiên lại nói tiếp... Tại sao một số người trong số họ mang theo VM, một số người thì không?
- Không biết, vốn cũng không phải tất cả áo khoác màu xanh đều mang theo thứ kia.
- Ừm, tôi chỉ cảm thấy lạ một chút, bởi vì tất cả những người rời đi đều mang theo VM. Những người không đeo VM đều ở lại trại.
- À... NgưCậuơi nói như vậy quả thật rất kỳ quái.
Hai nhân viên phòng hậu cần trăm mối suy nghĩ không giải thích được, nghĩ đi nghĩ lại cũng không cảm thấy đây là chuyện cần báo cáo, vì thế không để ở trong lòng.
Trong thực tế, những chiếc áo khoác màu xanh với VM đã thực sự rời khỏi.
Nhưng đây không phải rút lui.
Mà trở về lấy vũ khí, chuẩn bị chiến đấu.
Khoảng cách 20 km qua lại không thể ngăn cản quyết tâm của người chơi để hoàn thành nhiệm vụ. Tuyết rơi đầy trời, cũng không dập tắt được nhiệt huyết sôi trào trong lòng bọn họ.
Quân đoàn phải không?
Quản tụi mày là ai, dám nổ lão tử đều phải chết.
Nợ máu phải trả bằng máu.
Một nhóm người hùng hổ trở về nơi trú ẩn.
Ngoại trừ cầm lấy súng trường ra, tất cả những người chơi nhỏ tiếp nhận nhiệm vụ, còn dựa theo yêu cầu nhiệm vụ, đến kho hàng lĩnh một cái túi dệt.
Trước đây, khi tìm kiếm các công trường bỏ hoang, có rất nhiều túi được dệt từ polyme phân tử cao trong nhà kho.
Cho tới nay, người chơi nhặt rác thường dùng nó thay vì ba lô, lấy ra để đựng rác nhặt được, hiện tại lấy ra để thu thập chiến lợi phẩm.
Nếu không có gì.
Vậy thì chứa chính mình.
Thoáng chốc, bầu không khí trong nơi trú ẩn trong lúc nhất thời lại ngoài ý muốn có chút bi tráng. Nhìn vào hàng tồn kho của mình, không ít người chơi đang do dự, mang theo cái gì ra chiến trường mới tốt.
Phương Trường cũng rơi vào rắc rối tương tự.
Không thể nghi ngờ, bình minh là lựa chọn tốt nhất, mũi tên nổ có thể sát thương mục tiêu phía sau hầm trú ẩn, phá giáp tiễn thậm chí có thể bắn thủng một ít áo giáp hạng nhẹ.
Tuy nhiên, vấn đề là...
Độ khó của trận chiến dịch này, chỉ sợ không nhỏ.
Cho dù trang bị của mình bị ràng buộc, cũng không cách nào cam đoan nhất định có thể đem trang bị hoàn hảo không tổn hao trở về.
Lão Bạch đứng ở bên cạnh kiểm tra trang bị, nhìn ra đồng bọn do dự, vươn tay phải đặt lên vai hắn, cười nói.
- Đừng chần chừ nữa, muốn mang theo thì cầm.
Phương Trường lắc đầu, thận trọng nói.
- Mọi người góp tiền mua được, nói thật, trận chiến dịch này nhất định sẽ gian nan hơn đánh Huyết Thủ gia tộc lúc đó nhiều, tôi không nắm chắc có thể mang về.
Hình phạt tử vong của trò chơi này có một chút nặng.
Trước kia, khi mọi người không có gì trong tay thì không có cảm giác gì, hiện tại theo tiến độ trò chơi tiến thêm một bước, Phương Trường càng ngày càng cảm thấy, so với trừ chút bạc cùng đĩa CD phục sinh ba ngày kia, tổn thất trang bị mới là trừng phạt lớn nhất.
Cho nên hắn phải cẩn thận tính toán lợi nhuận cùng rủi ro trong đó, làm nhiệm vụ gì mang theo trang bị gì.
Đoán được Phương Trường lại nói như vậy, Lão Bạch nhếch miệng cười, vỗ vỗ bả vai hắn.
- Trang bị mua về chính là dùng, rụt tay rụt chân có ý tứ cái cọng lông. Ý nghĩa của trò chơi không phải là để làm những điều thực tế muốn làm nhưng không dám làm? Đừng mang theo quá nhiều gánh nặng. Mặc dù là mọi người gom góp tiền mua cho cậu, nhưng đều nói là mua cho cậu, cậu cũng đừng coi là của chúng ta! Nếu cậu cảm thấy không sử dụng được, cho nên không mang theo, vậy thì tôi không có ý kiến. Nhưng nếu cậu sợ rớt dứt khoát không cần, vậy còn không bằng cầm cung tiễn trường mâu đánh nhau.
Dạ Thập cười hắc hắc, cũng tiến lại gần:
- Đúng vậy, sợ cái chim! Anh nghĩ tất cả đều sẽ chết ở đó sao? Tôi không muốn chết! Lỗi này chưa xử lý xong, chết không biết phải OB bao nhiêu ngày, đầu người để cho đám người chơi mới đi đưa đi, tôi phải sống đến cuối cùng! Nói như thế nào cũng phải làm chút chiến lợi phẩm trở về.
Cuồng Phong ho nhẹ một tiếng:
- Mọi người đừng nói cái gì chết hay không, đừng quên, chúng ta còn phải báo thù cho lão huynh Cai Thuốc.
Lão Bạch cười ha ha nói:
- Không sai, báo thù cho lão huynh Cai Thuốc! Cuồng Phong không đề cập tới, tôi thiếu chút nữa quên mất.
Dạ Thập:
- Đúng thết Lão huynh Cai Thuốc của chúng ta thật vất vả mới có được tư cách online, cái gì cũng không có kinh nghiệm liền bị cốt truyện giết, nhất định phải làm đặc biệt sao!
Đối diện với ánh mắt cổ vũ của đồng đội, trong lòng Phương Trường cảm động, trên mặt hiện lên một nụ cười, rốt cục không do dự nữa.
- Ừm, làm gì vậy. ...
Trong nơi trú ẩn.
Phương Trường không do dự, giờ phút này, trong lòng [WC Thật Sự Có Con Muỗi] vẫn còn do dự.
Suy tư thật lâu, cuối cùng anh vẫn thở dài, mài giữa tầng B2.
Kể từ khi bộ phim tư liệu mùa đông kết thúc, Rác Rưởi Quân đã không đi ra khỏi nơi trú ẩn. Tuy nhiên hắn vẫn thường xuyên online, ở trong đại sảnh làm push-up, luyện sâu ngồi xổm.
Dùng cách nói của hắn là, như vậy có thể thăng cấp, dù sao rèn luyện trong trò chơi cũng không mệt mỏi như trong hiện thực, không lên mạng lại ngủ không được, không bằng tìm chút việc làm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận