Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 284: Hy vọng hàng xóm của chúng ta có thể cho những con sói kia ăn no (1)

Chương 284: Hy vọng hàng xóm của chúng ta có thể cho những con sói kia ăn no (1)Chương 284: Hy vọng hàng xóm của chúng ta có thể cho những con sói kia ăn no (1)
Cửa nam, Dư Hổ mặc xiêm y lông thú, mang theo tuyết rơi đầy trời, từ phía phố Bethe chạy tới.
Sau khi đến căn cứ tiền đồn, Dư Hổ vốn muốn tìm Sở Quang, kết quả không tìm thấy, lại vừa lúc nhìn thấy hàng dài người xếp hàng trước viện dưỡng lão.
Đến gần hơn một chút, thấy em gái mình ngồi sau một cái bàn gỗ nhỏ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt đang viết tỉ mỉ gì đó.
Cô đang vươn bàn tay nhỏ bé, nhận lấy đồng bạc từ trong tay đám người áo khoác màu xanh đang xếp hàng, nghiêm túc thật sự đếm lại tổng cộng bao nhiêu đồng, mới chọc vài cái lên một màn hình.
- Tổng cộng, 41 viên.
Ngẩng đầu lên, cô nhìn người chơi trước quầy, trên mặt lộ ra một nụ cười ngọt ngào.
- Cua cua! Chấp nhận rủi ro cũng phải chú ý đến sự an toàn.
- Ô ô ô ô... Đáng ghét! Cho tôi mượn tiền! Tôi còn sinh tồn a.
Tư Tư đứng ở phía sau, vẻ mặt đau đầu vuốt ve trán, đưa tay kéo tay áo Cái Đuôi.
- Được rồi được rồi, Cái Đuôi, đừng mất mặt ở chỗ này, chúng ta chắn người phía sau.
- Cô không cảm thấy đáng yêu à! Người phụ nữ như cô thật không có lòng yêu mến mà.
- Đáng yêu đáng yêu, mà, đoàn xe đến di chỉ nhà kính sẽ khởi hành trong chốc lát nữa rồi, cô rốt cuộc còn có đi hay không.
- Đi! Đáng ghét, tại sao phải làm việc vào ban ngày, ban đêm vẫn phải làm việc! Còn trò chơi bình thường thì sao? Không thể để cho tôi ở lại chơi với cô bé đáng yêu thêm một lúc nữa àI
- Tôi không đủ đáng yêu, thật đúng là có lỗi, tóm lại đừng nói nhảm nữa, luyện cấp kiếm tiên mua trang bị quan trọng hơn. Đi thôi, nếu còn không đi nữa, lão ca phía sau sẽ đánh người. Cái Đuôi còn đang la hét, cứ như vậy bị kéo đi.
Lúc này, một con gấu trắng từ phía sau chui ra, lén lút đứng trước quầy, hai tay có chút câu nệ vịn khung cửa.
Nhìn thấy con gấu lớn này, Tiểu Ngư hơi sửng sốt, nhưng không sợ hãi, trên mặt rất nhanh lộ ra nụ cười ngọt ngào.
- Xin hỏi có muốn tiết kiệm tiên không?
Lông che kín không nhìn thấy đỏ mặt, Nhục Sơn Đại Mô Mô vụng về lấy ra túi tiền, đổ tiền xu bên trong lên bàn.
- Ta ta ta ta, tất cả đều cho em.
Nhìn con gấu trắng lớn ném tiền xuống, Tiểu Ngư vội vàng nói.
- A, chờ một chút, cái kia, ID.
- Tất cả đều cho em.
Cuối cùng, nhờ sự giúp đỡ của Tiểu Kiêu, Tiểu Ngư mới tìm được ID của con gấu trắng lớn kia.
Nghiêm túc đếm đồng xu trên bàn, Tiểu Ngư dựa theo Sở Quang dạy mình làm, đem số đăng ký trên VM.
Dư Hổ tuy rằng nhìn không hiểu, cũng nghe không hiểu đám áo khoác màu lam đang nói cái gì, nhưng thoạt nhìn hẳn là không phải đang làm khó em gái của mình.
Chính là lúc con gấu trắng lớn kia chạy ra, theo bản năng làm hắn hoảng sợ, nếu như không phải nhìn người xung quanh cũng không có phản ứng, hắn thiếu chút nữa đều rút cung tên ra bắn.
Lúc này, Sở Quang từ một bên đi tới, nhìn Dư Hổ cười nói.
- Không qua chào hỏi sao?
- Không được, tôi chỉ tùy tiện nhìn xem, vẫn không quấy rầy công việc của cô ấy.
Dư Hổ thật thà cười cười, sờ sờ đầu.
- Không ngờ Tiểu Ngư có năng lực như vậy, tối hôm qua tôi còn luôn lo lắng, sợ con bé gây thêm phiền toái cho ngài. Sở Quang cười nói.
- Làm thế nào có thể? Em gái cậu rất thông minh và học rất nhanh, chỉ là có rất nhiều thứ không ai dạy cô ấy.
Dư Hổ thở dài nói.
- Lão cha, ta và ca ca, bình thường phải ra ngoài săn thú, cũng không có cách nào dạy cho cô bé cái gì. Mẹ ngược lại đã dạy co bé làm bánh nướng, nhưng con bé vẫn làm không tốt lắm. Tối qua tôi vẫn còn lo lắng, liệu con bé có làm hỏng chuyện không. Sáng sớm tôi đi tới đây, lúc trên đường còn suy nghĩ, nếu con bé thật sự gây họa, nói cái gì tôi cũng phải đón co nbé trở về. Nhưng bây giờ nhìn lại... Để Tiểu Ngư đi theo anh, thực sự tốt hơn nhiều so với đi theo chúng tôi.
- Không thể nói như vậy.
Sở Quang lắc đầu,
- Cậu vẫn nên thường xuyên đến thăm con bé, chăn ấm áp hơn nữa, cũng không bằng ở cùng một chỗ với người nhà của mình.
Chăn ấm?.
Tiến triển nhanh như vậy sao?
Dư Hổ sửng sốt một chút, gật gật đầu.
- Anh nói đúng... Vậy thì tôi đi trước.
Sở Quang khách khí nói.
- Vội vã trở về như vậy? Ở lại ăn trưa hả đi.
- Không được.
Dư Hổ liên tục lắc đầu, xua tay nói.
- Tôi sẽ không quấy rầy ở chỗ này nữa, lát nữa còn phải đi săn thú, ngài bận rộn trước, tôi trở về đây.
Sở Quang không giữ lại nữa, gật gật đầu.
- Trên đường cẩn thận. ...
Từ cửa bắc đi ra, tâm tình Dư Hổ rất tốt, tuy rằng trên trời có tuyết rơi, nhưng anh cảm giác trên người rất ấm áp, so với uống rượu còn thoải mái hơn.
Nhưng ngay sau đó, anh thấy một đoàn lữ hành đầy gạch, với một người đàn ông đứng bên cạnh.
Người đàn ông trông hơi quen thuộc.
Dư Hổ đến gần nhìn một cái, ánh mắt nhất thời mở to.
- Triệu Thử?!
- Dư Hổ?!
- Chờ đã, không phải cậu đã chết rồi sao? Ta đi qua nhà cậu, tang sự đều đã làm.
Dư Hổ vẫn như cũ không biết nói chuyện, tuy nhiên lúc này Triệu Thử ngược lại không để ý so đo những này, gặp phải đồng hương, thật sự là nước mắt lưng tròng.
- Huynh đệ, tôi thiếu chút nữa đã chết! May mắn thay, những chiếc áo khoác màu xanh đã cứu tôi!
Dùng đại khái năm phút đồng hồ, Triệu Thử kể lại cho Dư Hổ trải nghiệm hơn một tháng nay của mình, từ lúc săn bắn bị kẻ cướp đoạt bắt được, sau đó đám áo khoác màu xanh này công phá cứ điểm của Huyết Thủ thị tộc, đem những người này an trí ở xưởng gạch ven sông.
Tuy rằng bản năng cảm thấy chuyện bị kẻ cướp đoạt bắt này có chút kỳ quặc, nhưng đầu Dư Hổ cũng nghĩ không ra chuyện quá phức tạp, rất nhanh đã chú ý đến nơi khác.
- ... Nói cách khác, cậu hiện tại đang làm việc cho mấy người Sở đại ca?
Triệu Thử sửng sốt nói.
- Sở đại ca? Cậu có ý là người quản lý đại nhân? Dù sao làm việc ở đây cũng rất thoải mái, bao ăn ở, mỗi bữa ăn đều có thịt, còn có củi và than đá sưởi ấm, hiện tại mỗi ngày trả lại cho 1 bạc tiền công. Công việc hàng ngày là sử dụng khuôn để làm gạch, sau đó đưa vào lò nung để đốt, sau đó mang lại gạch đã đốt trở lại, không chút mệt mỏi.
Dư Hổ gật gật đầu, hỏi.
- Vậy cậu sau này sẽ không trở về sao?
Trên mặt Triệu Thử nổi lên một tia biểu tình phức tạp. - Trở về... Quay lại đâu? Trong nhà chỉ còn lại cha mẹ tôi, còn có anh trai tôi và hai đứa con của anh ấy. Còn lại chút lương thực kia, miễn cưỡng đủ qua mùa đông, tôi lần này nếu trở về, lương thực trong nhà khẳng định không đủ ăn. Chờ sang năm khai xuân rồi nói sau, đến lúc đó... Chờ đến lúc đó nói sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận