Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 116: Sở Quang đang chơi một ván cờ lớn (2)

Chương 116: Sở Quang đang chơi một ván cờ lớn (2)Chương 116: Sở Quang đang chơi một ván cờ lớn (2)
Sở Quang sẽ lấy hình thức "hoạt động trong trò chơi", tuyên bố cổ vũ chiến tranh "vĩnh viễn không rút lui”, hơn nữa tạm thời miễn cho những người chơi khỏi án tử hình trong trường hợp này, còn chia vũ khí cho bọn họ.
Đối mặt với một đám thiên tai dũng mãnh không sợ chết.
Ngay cả người biến chủng không biết sợ hãi như thế nào cũng sẽ sợ hãi.
"... Chờ bọn họ gần chơi xong, tôi lại mở cấp bậc thân phận mới cho bọn họ chơi. Sau công dân còn có công dân trung cấp, mà mua đất cũng sẽ tăng lên 25 mét vuông. Đến lúc đó bức tường vây thứ hai cũng đã làm xong, xi măng, gạch, gỗ, thép cũng không thiếu, không có gì ngạc nhiên khi bọn họ lại xây thêm một đống nhà ở một lần nữa, đồng thời cũng bắt đầu lại từ đầu."
"Ngày nào đó, khi đã chán ngán với việc xây nhà cửa, tôi sẽ ném ra danh hiệu quý tộc cho những nhóm người chơi lâu năm, lại sắp xếp một chỗ hơi xa đất phong một chút, để cho bọn họ lăn lộn. Bọn họ luôn có thể sản xuất vũ khí, đạn dược, lương thực, nhiên liệu, vật liệu xây dựng... Sản xuất không được thì có thể nhập khẩu từ quê lên, đúng lúc cho nhóm người chơi mới tìm chút việc mà làm."
"Còn về sau này? Chờ về sau rồi nói. Mẹ nó, chính tôi chỉ mới giải mã đến chỗ lánh nạn tầng B1, dù sao cũng thay bọn họ nhọc lòng đủ xa rồi..."
Chỗ lánh nạn số 404 rốt cuộc có bao nhiêu khoang hồi sinh vẫn là một ẩn số, làm không được thì vê sau chính anh còn phải tự nghĩ cách tạo ra cái thứ này.
Anh tin rằng vị quản lý đời đầu thần thông quảng đại kia sẽ hoàn thành một số kỹ thuật vĩ đại "trước nay chưa từng có' ở chỗ lánh nạn này.
Hơn nữa nhất định sau khi vạch trần tất cả bí mật của hắn, sẽ báo tất cả chân tướng cho anh.
Nhưng mà, tuy rằng chặng đường ở tương lai không có cách nào như mong muốn, song đối với bản cập nhật Alpha 0. 3 lần này, trong lòng Sở Quang vẫn tràn đầy tin tưởng.
Anh đang chơi một bàn cờ lớn.
Trong giai đoạn đầu tiên của bản kế hoạch của mình, những người chơi đã tiếp thu giáo dục bắt buộc chín năm đều sản xuất chất lượng tốt, trực tiếp nhảy qua xã hội nông nghiệp rồi nhảy lên công nghiệp hoá không thành vấn đề gì.
Mà sau khi hoàn thành công nghiệp hoá cơ bản nhất, họ sẽ có tiền đề để tồn tại trên đất hoang này.
Tới giai đoạn thứ hai, với việc mở rộng số lượng người chơi, Sở Quang sẽ thử chiêu mộ một nhóm thổ dân trên đất hoang gia nhập vào căn cứ đội quân tiền đồn để làm các chức vị cơ bản nhất như làm nông, chặt cây, nung xi măng. Nếu những thổ dân này có nhân tài đặc biệt, anh cũng sẽ sắp xếp vị trí đặc thù cho bọn họ.
Mà những người chơi đã thăng cấp lên thành công dân có thể thoát khỏi các vị trí lao động chân tay cơ bản, vùi đầu vào trong những công việc có tính khiêu chiến và "hứng thú" đồi dào như sáng tạo, chiến đấu, thăm dò nhiều hơn, phát huy hết ưu thế của bọn họ để có thể hồi sinh không ngừng cùng thử lỗi vẫn lặp đi lặp lại.
Đến giai đoạn thứ ba, cũng chính là giai đoạn cuối cùng.
Dưới tình huống lý tưởng, thổ dân của đất hoang với tư cách là NPC cùng clone của các người chơi, có lẽ sẽ hình thành nên một mối quan hệ xã hội cộng sinh đặc biệt.
Bổ sung những ưu thế cho nhau, lại ràng buộc lẫn nhau.
Nếu tất cả mọi việc đều suôn sẻ, những người chơi có được bất động sản, tài sản, trang bị, tình bạn, thậm chí tình yêu ở nơi này, sẽ coi đất hoang OL trở thành "cuộc sống thứ hai" của bọn họ, trở thành người ủng hộ trật tự mà không phải là người khiêu chiến, hình thành một sinh thái trò chơi tốt đẹp.
Kiểu trò chơi này thật ra cũng có tồn tại ở trong hiện thực.
Tên là "Môi trường server”.
Đương nhiên, Sở Quang cũng biết, kế hoạch vĩnh viễn không đuổi kịp sự thay đổi, cho nên anh cũng chuẩn bị rất nhiều Plan B để đối phó với những tình huống xảy ra đột ngột.
Nhưng ít nhất đến thời điểm hiện tại, việc thực hiện giai đoạn thứ nhất của kế hoạch vẫn tương đối không tồi.
Những người chơi thử nghiệm mà Sở Quang đã lựa chọn kỹ càng này hiển nhiên đều thèm thuồng bánh nướng lớn mà anh vẽ ra, phối hợp hơn cả trong tưởng tượng của anh.
Tiểu Thất nâng camera, nhìn chủ nhân đứng ở bên cạnh, nhỏ giọng nhắc nhở anh. "Chủ nhân, ngài biết không, bây giờ ngài cười giống như nhân vật phản diện vậy."
"Nhân vật phản diện? Cậu từng gặp nhân vật phản diện nào lương thiện giống tôi không?"
Sở Quang trừng mắt liếc nhìn tên không nói được lời nào hay này một cái.
"Tôi giải thoát bọn họ khỏi những lời tán dóc hằng ngày, cho bọn họ thêm 12 tiếng đồng hồ phi thường trong cuộc sống. Mà những gì bọn họ cần trả chỉ là một chút mồ hôi cùng thời gian nằm mơ mà thôi, trừ chuyện này ra bọn họ không có bất cứ tổn thất gì, thậm chí cũng không tốn một xul"
Mẹ nó.
Vừa nói như vậy lại cảm thấy rất thiệt thòi.
Mũ trò chơi này nên thu phí!
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, Sở Quang cũng không biết mình đòi tiền có ích lợi gì, không thể nhận những đồ mình mua trên mạng, tiền điện của server cùng chi phí mũ giáp anh lại không cần trả.
Ít nhất cho tới bây giờ, lấy tiền trái lại sẽ rất phiền phức.
Lắc đầu, Sở Quang thu hồi tầm mắt từ ngoài cửa sổ, xoay người đưa lưng về phía Tiểu Thất ngáp một cái.
"Gió trên sân thượng hơi lớn."
"Tôi về chỗ lánh nạn trước, ở đây giao cho cậu."
"Phân đội nhỏ trâu ngựa" mà anh rất xem trọng đã xuất phát, mang theo cung tên, lao cùng lương khô góp vốn mua được, hẳn là đi săn thú.
Lúc trước Sở Quang luôn cố tình bồi dưỡng đám người chơi tên Dạ Thập kia, chẳng những dạy cho cậu kinh nghiệm sinh tồn trên đất hoang, cùng với vận dụng "cảm giác" đi tìm tung tích của con mồi như thế nào, nhận biết nguy hiểm, hơn nữa còn dẫn theo cậu thành công tìm được dấu chân của đàn hươu.
Nếu không bắt được con mồi trở về, quả thật là thẹn với sự bồi dưỡng của mình.
Đúng lúc đạn 9mm cũng không còn nhiều lắm, Sở Quang quyết định sẽ cho chính mình nghỉ phép ngày hôm nay. Tiểu Thật giật giật camera, ngoan ngoãn nhận lệnh. "Tuân mệnh, chủ nhân.'...
Bạn cần đăng nhập để bình luận