Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 211: Bảo hổ lột da (3)

Chương 211: Bảo hổ lột da (3)Chương 211: Bảo hổ lột da (3)
Sở Quang hòa ái cười cười nói.
- Đúng vậy, mà còn đối đầu với đối tác thương mại của anh bây giờ, hiện tại tôi đang suy nghĩ một việc. Giả sử ông chủ anh không biết anh đến đây gặp tôi.
Hải Ân nuốt nước miếng một tiếng, khẩn trương cắt ngang lời Sở Quang.
- Tôi biết anh muốn nói gì, nhưng điều đó không có ý nghĩa. Đất chết mỗi ngày đều có người chết, cái chết của tôi đối với ông chủ của tôi mà nói, căn bản không quan trọng.
- Phải không?
- So với việc xử lý tôi như thế nào, anh không muốn nghe đề nghị của tôi trước?
- Anh nói.
Hải Ân nhanh chóng nói tiếp.
- Huyết Thủ muốn đình chiến với anh, bọn họ nguyện ý trả 20 điểm thẻ đánh bạc tiền chuộc cho mỗi tù nhân... Tất nhiên, nếu họ bị thiếu cánh tay và chân, họ chỉ sẵn sàng trả một nửa.
- Ồ, vậy còn hợp đồng mà họ đưa cho anh?
- Của tôi? Hợp đồng? Hợp đồng nào...
- Được rồi, đừng giả vờ nữa.
Nhìn Hải Ân đang giả ngu, Sở Quang không kiên nhẫn nói.
- Anh cảm thấy anh lừa được tôi? Anh đều nói trên đất chết mỗi ngày đều có người chết, sẽ có người vì chuyện không có chỗ tốt gì mà liều cả mạng? Hay là chúng ta đình chiến sẽ tốt cho anh?
Hải Ân ngượng ngùng cười một tiếng nói.
- Tôi cũng không phải cố ý giấu diếm. Chỉ có điều tôi và họ thực sự không có hợp đồng gì. Được rồi, tôi nói thật, thủ lĩnh của bọn họ đã hứa với tôi, chỉ cần tôi có thể mang người của bọn họ trở về, bọn họ nguyện ý bán những người bị thương kia rẻ tiền kia cho tôi. Nhưng điều này thực sự tốt cho các anh, phải không? - Không ai muốn chiến đấu trong thời tiết tuyết rơi dày đặc như thế này, những người hàng xóm của anh cũng đang đau đầu về thời tiết ma quái này. Không bằng mọi người ngồi xuống nói chuyện thật tốt, thật ra cũng không phải mâu thuẫn không chết không thôi, khẳng định có thể cởi bỏ hiểu lầm trong này.
- Tôi mang theo tù binh trở về giao nộp, các anh nhận được một khoản bồi thường chiến tranh, hơn nữa bắt tay giảng hòa với hàng xóm của các ánh. Cả ba chúng ta đều giành chiến thắng!
Sở Quang cười cười.
Tuy nhiên khóe miệng cong lên rất lạnh.
Hiểu lầm?
Cởi bỏ?
Ha ha ha.
Hắn chưa bao giờ nghe câu bông đùa hay như vậy.
Nếu không phải đụng phải hắn, lại trùng hợp gặp phải đám người chơi này, đổi lại là cứ điểm của những người sống sót khác, đừng nói nam nữ sẽ bị thế nào, đã sớm ngay cả xương cốt cũng bị mút sạch.
Giảng hòa?
Những người đó đơn giản là chờ đợi một cơ hội.
Giống như là sau khi tuyết dừng.
- Hải Ân tiên sinh, tôi cảm thấy anh đang chọc cười tôi. Hòa giải với những kẻ cướp đoạt? Anh nói những lời đó, anh có tự tin?
Vẻ mặt của Hải Ân có chút xấu hổ.
Thật ra trước khi đi vào căn cứ tiền đồn, hắn đã có dự cảm, đám người này không giống với những người sống sót trong các cứ điểm khác mà trước đó hắn đã gặp.
Tường bao, chiến hào, canh gác làm nhiệm vụ, lính gác săn bắn...
Nơi này không có ai là quân nhân chuyên nghiệp, nhưng mỗi người hình như đều có thể đánh rất giỏi, hơn nữa mấu chốt nhất chính là dám đánh. Họ mặc áo khoác màu xanh, nhưng không có ảo tưởng về thiện chí của thế giới.
Lần đàm phán này, chỉ sợ sẽ thất bại...
- Tôi hiểu rõ, các anh có khổ tâm của các anh, nếu không nói được, tôi cũng không miễn cưỡng. Có thể để tôi rời đi được không? Tôi sẽ giữ bí mật tất cả mọi thứ tôi nhìn thấy.
Hải Ân dùng một giây để phán đoán lời lỗ.
Nhưng Sở Quang cũng không mở miệng ngay, chỉ là không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào ánh mắt của hắn, cứ nhìn chằm chằm như vậy, nhìn thật lâu.
Người bị nhìn sợ hãi, chỉ cảm thấy bị một đầu bò sát đang nhìn chằm chằm, trên lưng dần dần chảy ra mồ hôi. Không chịu nổi cảm giác áp bách kia, môi hắn run rẩy mở miệng.
- Cho dù giết tôi, các anh cũng sẽ không có bất kỳ chỗ tốt gì. Tại sao? Tôi và các hạ không thù không oán, các anh có thể tiếp tục đánh, tôi cam đoan sẽ không xen vào nữa.
- Nhưng cũng không có bất chỗ xấu nào.
Trong nháy mắt, Hải Ân cảm thấy ngay cả tim mình cũng ngừng đập.
Chẳng qua, câu nói kế tiếp của Sở Quang, lại làm cho hắn dấy lên hy vọng sống sót.
- Anh nói, các anh làm kinh doanh nô lệ?
- Vâng, đúng vậy!
Giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, Hải Ân hốt hoảng gật đầu.
- Ngài cần nô lệ? Tôi có thể làm việc cho ngài! Chúng tôi không chỉ nhập khẩu nô lệ, mà còn làm kinh doanh xuất khẩu, mà còn cung cấp giao hàng tận nhà, nếu ngài có nhu cầu.
- Đi theo tôi.
Nhìn người đàn ông đi ra ngoài cửa, Hải Ân buộc phải dừng lời, nuốt nước bọt, kéo chân như chì, khập khiễng đi theo.
Tuyết bên ngoài càng lúc càng lớn, gió thổi trên mặt giống như dao, nhất là thổi vào vết thương, Hải Ân cảm giác máu của mình giống như bị đông lạnh.
May mắn thay, đi không phải quá xa.
Người đàn ông kia dẫn hắn đi tới trước một túp lều đơn sơ, tiếp theo nói vài câu với ông lão trực ban ở cửa, chỉ thấy ông lão kia gật đầu, xoay người trở vê phòng, lấy một cái rương gỗ đi ra.
Sở Quang cân nhắc trọng lượng của rương, sau đó đưa đến trong tay Hải Ân.
Hải Ân nhận lấy rương cảm giác hai tay trầm xuống, khó hiểu nhìn về phía người đàn ông đưa cho mình cái rương.
-... Cái này... ?
- Mở ra xem một chút đi.
Trong lòng có một loại dự cảm đáng ngại, nhưng Hải Ân vẫn dùng một tay, mở rương ra.
Khi hắn nhìn thấy từng cây xương ngón tay còn dính máu trong rương, toàn thân giống như đông lại, trên mặt không còn chút máu.
Hắn quanh năm giao tiếp với kẻ cướp đoạt đương nhiên nhận ra mấy thứ này. Những người đó dùng ngón trỏ của con mồi xem như chiến lợi phẩm, phơi khô rửa sạch làm thành trang sức treo trên người, giống như mệnh căn, như hình với bóng.
Đám ác ma khoác lên áo xanh vô hại này...
Thế mà một người cũng không lưu lại...
- Mùa đông đang đến, tôi cũng không có nhiều phòng giam, tù binh mà anh muốn, chỉ có thể tìm thấy từ đây.
Nhìn Hải Ân như mất hồn, Sở Quang không chút để ý cười nói.
- Làm một giao dịch đi.
- Tôi hứa, anh sẽ nhận được một nhóm lớn... Hơn nữa là một nhóm tù binh rất lớn, cứ biểu hiện một phen ở trước mặt ông chủ anh, từ đó đi lên đỉnh cao của sự nghiệp, vận khí tốt thậm chí hoàn toàn tạm biệt cuộc sống đầu luôn luôn ở thắt lưng quần kiểu này.
- Mà tôi, có thể một lần cực khổ suốt đời nhàn nhã đi giải quyết phiền toái ở phía bắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận