Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 185: Nhóm người chơi mới thứ năm (2)

Chương 185: Nhóm người chơi mới thứ năm (2)Chương 185: Nhóm người chơi mới thứ năm (2)
Căn cứ tình báo mà xem, Huyết Thủ thị tộc không sai biệt lắm có sáu bảy mươi người, tính cả thập phu trưởng, ngân sách khống chế trong vòng hai ngàn ngân tệ là không có vấn đề gì.
Huống hồ vượt ngân sách cũng không sao cả.
Người chơi có tiền là điều xấu à?
Rõ ràng là không.
Có gì trong nơi trú ẩn này không phải của riêng mình?
Bốn mươi người chơi mới mới vào, đủ để lấp đầy chỗ trống trong vị trí lao động cơ bản của căn cứ tiên đồn.
Và những người chơi cũ hiểu biết sâu sắc hơn về trò chơi có thể lấy tiền để mua súng và mua đất, gia tăng nhu cầu và khai phát cách chơi mới.
Sở Quang cảm thấy, mình thiết kế bộ chế độ này, có lẽ còn thiên tài hơn người quản lý đời thứ nhất của Đóng Gói Thế Giới Này Thành Trò Chơi' nữa.
Nó chỉ đơn giản là hoàn hảo.
Lúc này, rốt cục có người chú ý tới nhu cầu cấp bậc dưới các nhiệm vụ.
- Không! Nhiệm vụ có yêu cầu cấp bậc? Tôi LV1 giải thích thế nào?
- Hệ lực lượng đi chặt cây, nhanh nhẹn tìm một đội gia nhập. Chờ đã, điều này dường như chỉ nói rằng nhiệm vụ cần LV2, không hạn chế LV2 và các cấp độ khác để tổ chức các đội?
- Ông già! Mang theo tôi đi.
- Ngươi thuộc loại nào?
- Trí lực!
- Cút.
Thủ kho mới được bổ nhiệm - Lư Tạp ngồi trên ghế trước cửa, canh giữ sổ sách đặt trên bàn, mắt điếc tai ngơ đối với âm ï trước cửa. Tối hôm qua, chủ nhân mới đã đã nói với ông ta về công việc của mình.
Bắt đầu từ hôm nay, ông không cần phải làm công việc đồng áng nữa, chỉ cần đưa những thứ mà cư dân mặc áo lam vào kho hàng, dùng mấy ký hiệu không tính là quá khó ghi vào sổ sách, sau đó đưa cho bọn họ - thù lao.
Là một tiền xu bằng kim loại kỳ lạ.
Lư Tạp cũng không hiểu thứ này có giá trị gì, cho tới bây giờ chưa từng nghe nói qua người sống sót trong khu quần cư nào dùng loại vật này giao dịch.
Chẳng qua, những người mặc áo xanh này sau khi nhận được những đồng tiền này lại coi như nhặt được bảo vật, chắc là rất quan trọng đối với bọn họ.
Lư Tạp không muốn suy nghĩ về những vấn đề này.
Nhiều năm kinh nghiệm nói cho ông rằng, biết quá nhiều không nhất thiết là một điều tốt.
Thấy Sở Quang đi về phía này, ông lập tức run rẩy đứng lên, nắm chặt tay phải đặt ở ngực trái, cung kính hành lễ.
- Đại nhân, ngài có phân phó gì?
Không để ý đến đám người chơi hiếu kỳ chung quanh, Sở Quang đặt giỏ gỗ trong tay lên bàn.
- Tôi có một vài thứ ở đây, ông thay tôi bán một chút. Vẫn là quy tắc cũ, có người đến mua, ông cứ ra hiệu cho người đó trả tiền theo giá trên nhãn là tốt rồi.
Sáu điểm khen thưởng thu hoạch ngày hôm qua, Sở Quang đều lấy đi mở hộp ẩn, nhưng có lẽ là bởi vì nhân phẩm đều dùng cho lần trước, kết quả lần này liên tiếp mở sáu cây kẹo mút.
Tuy nhiên cũng may trong đó có thuộc tính gia tăng, cũng không tính là quá thiệt thòi.
Sở Quang suy nghĩ ngăn kéo sắp đầy, tiện tay cầm hai cây mang đến kho hàng bên này.
Mỗi thanh kẹo mút được niêm yết với giá 1 ngân tệ, tăng buff gấp đôi.
Giá đắt như vậy chưa chắc đã có người mua, nhưng tóm lại cũng để vào, không bằng lấy ra trang trí kệ hàng.
- Vâng, đại nhân. Lão Lư Tạp bày đồ vật trong giỏ ở một bên kệ hàng, sau đó dán nhãn Sở Quang viết vào.
Lúc này, Sở Quang bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, mở miệng hỏi.
- Đúng rồi, trong cây trồng sản xuất của trang trại Brown có mía không?
- Mía đường?
Vẻ mặt lão Lư Tạp mờ mịt, tựa hồ chưa từng nghe nói qua.
Sở Quang giải thích.
- Một loại cây trông sản xuất ra đường.
Nghe đến 'Đường, lão Lư Tạp cuối cùng cũng hiểu được, trả lời.
- Đại nhân, tôi ở nông tường Brown hai mươi năm, chưa từng nghe nói qua cây trồng gọi là mía. Nhưng ngài nói đường thì tôi biết một chút. Trang trại nơi đó có một loại cây trồng gọi là củ cải đường đỏ, rút ra từ trong đất, rất giống củ cải, có thể vắt ra nước đường màu đỏ, sau khi nấu chín có thể vớt ra một ít hạt nhỏ từ phía dưới, đó hẳn là đường mà ngài nói.
Trồng củ cải đường để làm đường?
Sở Quang như có điều suy nghĩ gật đầu.
- Thứ kia có dễ bán không?
- Có bán được hay không. Tôi cũng không rõ ràng, nhưng cho dù thương nhân từ phía nam đến hoặc từ phía bắc tới, sẽ mua một chút, nhưng sẽ không mua quá nhiều, nghe nói không có giá trị bằng muối.
Ở những nơi sản xuất đường, đường chắc chắn không có giá trị bằng muối.
Trên đất chết, chi phí vận chuyển một mặt hàng thậm chí có thể cao hơn nhiều so với chi phí sản xuất nó, đó không phải là tin tức mới gì.
Tuy nhiên Đường ngược lại là một thứ tốt.
Thứ này chẳng những có thể ăn, còn có thể lấy ra ủ rượu, thậm chí còn có thể làm vũ khí.
Đầu xuân năm sau phải nghĩ cách làm một ít hạt giống.
Sở Quang lập tức nghĩ đến thành Cự Thạch.
Nơi đó là gần vùng này, là nơi có thể mua tất cả những gì bạn cần. - Đại nhân, ngài còn có phân phó gì nữa không?
- Không có nữa, tiếp tục bận chuyện của ông đi.
- Vâng, đại nhân.
Lão Lư Tạp nhìn theo Sở Quang rời khỏi, sau đó mới trở lại ghế của mình, ngồi xuống.
Lúc này, không ít người chơi đều sinh ra hứng thú với sản phẩm mới trên kệ, nhao nhao vây quanh.
Trong lòng Lư Tạp khẩn trương không chịu nổi, sợ có người trộm lấy.
Chẳng qua, tố chất của những người chơi này đều rất cao, chỉ là vây quanh bên cạnh hưng phấn thảo luận, ngược lại không ai đưa tay chạm vào.
- Kẹo mút này có thể thêm thuộc tính?! Thật hay giả?!
- Hương vị sô cô la tăng lên thuộc tính lực lượng 10%... Thời gian 10 giờ. Mẹ kiếp, nếu người chơi hệ lực lượng, vậy thì thật khó chịu.
- Mùi dâu tây là cảm giác, trí lực là vị táo. Trước mắt chỉ có ba loại thuộc tính này, đắt gấp đôi so với kẹo mút khác!
- Cái gì? Mới đắt gấp đôi, vậy mua không phải kiếm lời! A, đây là 2 ngân tệ, lão đại gia, tôi mua một cây!
- Tôi cũng mua một cây.
- Không! Làm thế nào chỉ còn lại một cây tăng trí lực! Quên đi, mua tặng Đằng Đằng.
Chỉ chốc lát sau, ba cây kẹo mút cộng thuộc tính trên kệ đã bị cướp mua sạch, chỉ còn lại mười hai cây không có thuộc tính không có người hỏi thăm.
-... Thật sự có thể bán?
Hai mắt nhìn chằm chằm sáu ngân tệ trên bàn, lão Lư Tạp nhỏ giọng nói thầm.
Ông xem không hiểu, nhưng ông thật bị sốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận