Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 58: Lại thêm hai bé người mới (2)

Chương 58: Lại thêm hai bé người mới (2)Chương 58: Lại thêm hai bé người mới (2)
Dạ Thập và Cuồng phong nhìn nhau một cái, nhìn sang Lão Bạch và Phương Trường, dùng ánh mắt bất lực thể hiện sự lực bất tòng tâm.
Hai người bọn họ cũng là phái lý thuyết, năng lực chiến đấu không thể nói là 0, nhưng cũng chẳng mạnh đến đâu cả.
Tuy rằng mấy ngày nay bắt được không ít ấu trùng của đỉa nước đột biến, cũng học hỏi các cao thủ sinh tồn trên đảo hoang trong các video ngắn để làm ra N cái bây, thế nhưng vẫn chưa bắt được một con cá nào.
Nghĩ thì cũng đúng.
Dọc bên hồ toàn là chim ăn cá, những con cá cá ngu sớm đã bị bắt đi ăn mất rồi, những còn cá còn ở lại, đều là thành tinh hết rồi, căn bản không bị mắc bấy, ăn xong mồi thì lượn đi luôn.
Cuồng Phong cũng chỉ có thể an ủi bản thân, cứ nuôi béo cá trong hồ trước, nói không chừng đợi cá buông lỏng cảnh giác, lần sau có thể bắt được chúng...
Chính vào lúc này, phía viện dưỡng lão truyền đến động tĩnh.
Chỉ nhìn thấy quản lý đại nhân đang dắt theo hai người mặt mũi ngơ ngác đi về phía bên này.
Không cần phải hỏi.
Vẻ mặt dường như đã kinh ngạc suốt cả năm trời kia, chắc chắn là người chơi mới lần đầu tiên đội mũ bước vào thế giới trò chơi.
Dạ Thập lại âm thầm thở dài trong lòng.
Tại sao lại thêm hai thằng đàn ông nữa...
"Giới thiệu với mọi người một chút, hai người này là thành viên mới của chúng ta ... Cà Chua Xào Trứng và WC thật sự có muỗi."
Đây đều là những cái tên nhảm nhí gì vậy.
Sở Quang nhịn không được kích động dè bỉu, dù sao trong trò chơi thân phận của cậu cũng là NPC. 'Bộp bộp bộp...'
Tiếng vỗ tay thưa thớt vang lên.
Những người chơi thử nghiệm closed beta đang ngồi trước cái nồi lớn đặt bát xuống võ tay, tỏ ý hoan nghênh, chẳng qua là thái độ chào đón này rõ ràng là không nhiệt tình.
Thế nhưng hai người mới cũng đến không để ý.
Lúc này, bọn họ vẫn chưa hoàn hồn lại được sau cú sốc trước mắt.
Dưới chỉ thị của Sở Quang, bọn họ ngồi trước đống lửa đang treo cái nồi lớn, nét mặt ngơ ngác nhìn màn sương trắng lơ lửng bên trên nồi.
Hơi nóng và mùi thịt thơm đang bốc lên này đây...
Cũng quá chân thật con mẹ nó rồi!
Nhìn thấy hai người mới lâu thật lâu vẫn không động đậy, Lão Bạch chủ động mở ra cuộc trò chuyện.
"Các cậu có những thuộc tính nào?"
Người có tên [WC Thật Sự Có Muỗi] là người định thần lại trước.
"Tôi là hệ nhanh nhẹn."
Sau đó [Cà Chua Xào Trứng] cũng tỉnh táo trở lại.
"Tôi là thể chất ... Các cậu đều đã ăn rồi à?"
"Vốn dĩ quản lý định tổ chức lễ chào đón, nhưng trông có vẻ như anh ấy làm loạn lên cả rồi... Anh ấy bảo chúng tôi ăn trước." Dạ Thập làm vẻ mặt bất lực nói;'Các cậu vừa mới tỉnh lại đúng chứ, cũng ăn chút đi."
Muỗi nuốt một ngụm nước bọt.
Nhận lấy một bát canh đầy xương ống lớn và canh, húp một ngụm, đồng tử của cậu ấy lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc.
"Vị giác ... Đỉnh thế, trò chơi này thật sự có thể ăn!"
Đù mái
Điều này cũng quá tuyệt vời rồi! "Không chỉ có thể ăn được, mà không ăn còn bị hạ đường huyết nữa,' Phương Trường thở dài,'Tôi lại nghĩ không cần phải chân thật như thế này, hay là làm cho đồ ăn ngon hơn một chút cũng được."
Trứng Xào nhìn chằm chằm cái bát không húp ngụm nào, do dự cả nửa ngày mới hỏi.
"Cái này ... là cái gì hầm vậy?"
Lão Bạch nói.
"Thịt."
"Thịt? Thịt gì thế?"
"Linh cẩu đột biến ... Thật ra chúng tôi cũng không biết thứ đó là sói hay chó, dù sao thì đều là thể đột biến."
Nghe vậy, Muỗi vô thức di chuyển chiếc bát đang cầm trên tay, suýt làm đổ canh.
Trứng Xào thì khác.
Anh chàng này không những không trốn tránh, ngược lại còn vô cùng thích thú để sát vào nếm thử một miếng. Chẳng qua là nếm thử cái này xong, lông mày anh càng nhíu chặt hơn.
"Mùi vị tại sao lại tanh thế này ... Các anh không bỏ máu đi sao?"
Các người chơi nhìn nhau.
"Không biết."
"Thú săn được đều do NPC xử lý cả."
Lão Bạch đề nghị.
"Nếu như cậu biết nấu ăn thì có thể thương lượng với quản lý đại nhân, chỉ cần có tay nghề thành thạo thì đều sẽ được trọng dụng."
Biểu cảm của Trứng Xào háo hức nóng lòng muốn thử.
"Thật không? Vậy thì một lát tôi sẽ thử xem sao."
"Làm nghề mộc được không? Tôi có thể làm mộc!" Muỗi vội vàng hỏi.
"Nghề mộc?" Lão Bạch hai mắt sáng lên, nhìn chằm chằm cậu ta hỏi: "Cậu biết làm mộc sao?" Muỗi sững sờ một lúc, ngại ngùng cười nói.
"Biết ... nhà tôi bán đồ gia dụng, tất cả đều được làm thủ công từ gỗ nguyên chất. Nếu như các anh có hứng thú thì có thể kết bạn tài khoản chim cánh cụt của tôi, em sẽ tính cho các anh giá rẻ hơn."
"Tốt quá rồi!" Lão Bạch kích động đứng lên,Vừa hay bên chỗ tôi đang thiếu người làm khuôn, cậu đến gúp tôi một tay đi!
sạn
Không chỉ có Lão Bạch đứng lên, Phương Trường cũng đứng lên theo.
[WC đúng là có muỗi] vẫn chưa phản ứng kịp là chuyện gì đang xảy ra, đã bị hai người giữ lấy cánh tay.
"Chờ đã, tôi vẫn chưa ăn canh."
Nhìn hai người đang kéo mình đến phía công trường, vẻ mặt Muỗi ngơ ngác, vừa muốn phản kháng, nhưng còn chưa kịp nói xong đã bị Lão Bạch cắt ngang.
"Ăn cái búa chứ ăn, đợi buổi chiều rồi đầu bếp nấu một nồi mới không phải ngon hơn sao??"
Phương Trường cũng bồi thêm một câu.
"Đúng vậy! Người anh em tốt, hãy nghe tôi khuyên một câu, thứ đó thật sự không ngon đâu! Chúng tôi dẫn cậu đi làm quen với cách chơi của trò chơi này."
Muỗi: "... % * #1"
Cà Chua Xào Trứng ngơ ngác nhìn cậu anh em người mới bị lôi vào rừng, nuốt một ngụm nước bọt.
"Trò chơi này ... có đúng tiêu chuẩn không?"
Dạ Thập và Cuông Phong nhìn nhau.
"Cũng tạm."
"Có lẽ?"
Trứng Xào Cà Chua: "...'
Tại sao lại là một câu nghi vấn chứ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận