Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 127: Xem như đang mưu cầu phúc lợi cho người chơi (1)

Chương 127: Xem như đang mưu cầu phúc lợi cho người chơi (1)Chương 127: Xem như đang mưu cầu phúc lợi cho người chơi (1)
"Hả? Tất cả 30 điểm thưởng?"
Mấy người chơi gần đây khá là chăm chỉ nỗ lực.
Sở Quang tắt máy tính chuẩn bị đi ngủ, trước khi đi ngủ mở phần trợ cấp dành cho người quản lý ra xem, đột nhiên phát hiện điểm thưởng của mình lại tích được 30 điểm, thế là không nhiều lời liền phân bổ 20 điểm cho hộp mù trung cấp, 10 điểm còn lại để ở hộp mù sơ cấp.
Tuy nhiên, phần thưởng được cung cấp lại không lí tưởng lắm.
Thậm chí còn không có cái mà Sở Quang cần.
"Một hộp viên con nhộng thuốc kháng sinh để uống, khoảng 12 viên. Một hộp băng cầm máu, có hai gói, dùng được hai lần... Tiếc là không mở được ống tiêm tăng cường cơ bắp."
"Cho dù là kim tiêm chữa trị cũng tốt."
Lấy đồ từ băng chuyền về, Sở Quang trong lòng thở dài.
Không đến mức là hoàn toàn vô dụng.
Mà là sự hữu dụng của nó chỉ tâm tầm thôi.
Trong mười hộp mù sơ cấp, ngoài một mớ kẹo mút đủ màu sắc, những thứ hữu ích là một chai xì dầu 500ml và một túi muối 500g.
Nhưng mà túi muối này cũng có ích chút.
"... Một lần hấp thụ hơn 10g có thể cải thiện khả năng miễn dịch lên 1 - 5% và khả năng trao đổi chất lên 1 - 5%, má ơi, đây có phải đang mở ra một truyền thuyết hay sao?"
Vậy nếu hấp thụ cả một túi thì sẽ như thế nào?
Trong đầu Sở Quang vừa nảy ra suy nghĩ chồng buff , nhưng rất nhanh sau đó anh đã ý thức được rằng suy nghĩ này ngu ngốc nhiều như thế nào.
hấp thụ cả một túi muối.
Sợ là cả người bị muối chua lên mất.
"Dù sao cũng đợi đến ngày mai đặt lên kệ xong đã." 500g có thể được tách thành các gói nhỏ riêng lẻ 5X100g, bán 3 - 5 đồng bạc mỗi gói không quá đáng đâu nhỉ?
Lấy lương tâm ra để nói thì thật sự không có quá đáng! Dù sao thì đó cũng là một loại muối tinh không chứa ion sunfat càng không có tạp chất hữu cơ, một thứ muối trắng lóa, hơn nữa còn không có thêm buff.
Coi như là phúc lợi dành cho người chơi đi.
Xì dầu không dễ chia, lọ kín 100ml cũng không dễ kiếm, cứ thế treo 20 đồng bạc lên kệ.
Dù sao cũng không phải đầu bếp định mở nhà hàng, ước chừng sẽ không có người chơi nào mua cái này.
"Vậy đi, ngủ thôi ... Tiểu Thất, sáu giờ sáng mai đánh thức ta."
Tiểu Thất - ngồi xổm trong góc tường để cho máy đang chạy, nhấp nháy đèn tín hiệu.
"Oke thưa chủ nhân."
Đã rất lâu rồi Sở Quang không có ngủ.
Còn Hạ Diêm, cái người đang bó gối nơi góc phòng của phòng bên cạnh, làm thế nào cũng không ngủ nổi.
Không phải do tiếng ngáy của ai đó, cách âm của căn phòng này vẫn rất tốt, đóng cửa lại thì gân như không nghe được âm thanh gì.
Điều thực sự khiến cô ấy trằn trọc quay bên này bên kia là, ngày mai chính là ngày đầu tiên cô ấy đi làm chính thức.
Công việc "bà chủ cửa hàng vũ khí" này có thực sự thỏa đáng không?
Mấy ngày nay, Sở Quang ngày nào cũng chăm cô "ăn ngon ngủ kĩ”, trong lòng cô luôn cảm thấy có gì đó không yên tâm cho lắm.
Nói chung xét cho cùng việc đối xử với tù nhân thường đều giống như là cao dinh dưỡng mà không có chất dinh dưỡng, hoặc là mùn cưa trộn với vỏ cây, cũng có thể là một thứ đồ chơi khác
Chưa nói đến thịt và cháo, có thể là đồ ăn bình thường thôi đã lạy trời lạy đất rồi.
Tuy nhiên, hai ngày trở lại đây, cô cảm thấy mình sắp tăng cân mất rồi... Sau khi suy nghĩ một hồi lâu liền dễ thấy buồn ngủ, Hạ Diêm đang cầm tập kịch bản đã ngủ thiếp đi một cách vô thức. Và khi lơ mơ lơ mơ bị gọi dậy, thì đã tám giờ sáng rồi.
"Đứng lên đi."
Nhìn người đàn ông đứng ở cửa, Hạ Diêm dụi dụi mắt, vịn vào tường định từ dưới đất đứng lên thì phát hiện trước mặt có hai cái nạng.
"Cái này ... là đưa cho tôi hả?"
Sở Quang cười.
"Ở đây ngoài cô ra còn ai cần cái này hả."
Trong tương lai, nếu có điều kiện sẽ đưa cho cô ấy một chiếc phỏng sinh học, nhìn thế này quả thật hơi thảm.
Cái tên này!
Nói năng sao mà khó chịu thế nhỉ!
Hạ Diêm nghiến răng, hai tay mỗi bên kẹp một cái nạng kêu rắc rắc, gắng sức từ dưới đất đứng lên.
Đứng bên cạnh và nhìn cô ấy hoàn thành toàn bộ các động tác một mình, Sở Quang gật đầu tán thưởng, rất hài lòng với biểu hiện kiên cường của Hạ Diêm.
"Tốt lắm, trông khá hợp với cô."
Mặt Hạ Diêm đanh lại, cứng ngắc nói
"Anh nói cái gì ... thì đều coi như là anh muốn tôi. Dù sao tôi cũng là tù binh của anh."
"Được rồi, đừng nói nữa,' Sở Quang không chút do dự, không muốn hiểu đầu óc của người như Hạ Diêm, ngắt lời cô, ho nhẹ một tiếng rồi nói tiếp: "Một lát nữa tôi sẽ thu xếp công việc cho cô. Bây giờ, cô đi ra ngoài với tôi trước.
Lần gần nhất hít thở không khí bên ngoài, chính là ba ngày trước.
Đi theo Sở Quang vào thang máy đáp thẳng xuống đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận