Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 519: Trận chiến khốc liệt trong trại Đông Liễu doanh địa (1)

Chương 519: Trận chiến khốc liệt trong trại Đông Liễu doanh địa (1)Chương 519: Trận chiến khốc liệt trong trại Đông Liễu doanh địa (1)
Trong trại Đông Liễu đang có một ngọn lửa.
Khoảng hai mươi tên cướp đoạt, dẫn đầu là hai tên thập phu trưởng, lợi dụng sương mù dày đặc chưa tan hết trong rừng vào sáng sớm, chia làm hai hướng giết thẳng đến đây.
Không có cảnh báo nào.
Tiếng súng đột nhiên vang lên.
Người lính gác già canh gác cổng làng đã bị bắn chết, khi năm bình nổ bay về phía làng, đập vào hàng rào gỗ và những ngôi nhà cạnh cổng làng, chính thức bắt đầu cướp bóc.
Những kẻ cướp đoạt mặc áo khoác làm bằng da linh cẩu, phụ kiện làm bằng xương người và răng động vật treo quanh cổ, súng trường ripper với lưỡi lê trong tay như giáo.
Tiếng la hét và tiếng hú, tiếng cười thô lỗ tự phụ, tiếng súng đã biến nơi này thành một luyện ngục trên mặt đất.
Một đám cháy dữ dội bùng phát trong bức tường rào của ngôi làng, lan từ bắc xuống nam, không thể biết có bao nhiêu người đang lăn lộn ở trong khói.
Đàn ông và phụ nữ tuyệt vọng chạy ra ngoài làng, trong hoảng loạn, thỉnh thoảng có người ngã xuống, bị những kẻ cướp đoạt đuổi theo phía sau họ vượt qua.
Nếu có bất kỳ giá trị khi làm tù nhân, đó là đánh đập, trói tay chân và ném ở bên đường, nếu không có giá trị như một tù nhân, một con dao được xẹt qua cổ hoặc chọc vào trái tim, bị xử tử ngay lập tức.
Lúc đầu, một số người cố gắng chống cự, lấy súng ngắn và cung tên dũng cảm bắn trả, thậm chí còn giữ ý tưởng cùng nhau chết. Mang theo một cái rìu chặt cây vồ tới.
Tuy nhiên, thực tế phũ phàng là hầu hết mọi cuộc đấu tranh đều vô ích.
Dùng vũ khí lạnh chém giết, những người sống sót này hoàn toàn không phải đối thủ của những kẻ cướp đoạt, cho dù kỹ năng hay trang bị.
Trước khi những người thợ săn cầm súng và chống cự bắn vài phát súng, họ bị những viên đạn dày đặc ép phía sau boongke, cuối cùng họ bị giết trên đường phố khi rút lui, hoặc họ bị vô số lưỡi lê đâm thành một cái sàng. Trên thực tế, những người sống sót ở Đông Liễu doanh địa không hề yếu.
Nhưng bất lực, họ gặp phải đội quân Tước Cốt...
Những người này hoàn toàn khác với những kẻ cướp đoạt mà họ đã gặp trước đây.
Họ không chỉ được trang bị tốt mà còn được đào tạo bài bản.
Khi tiến lên thì có người bắn súng yểm trợ, khi tấn công thì biết khi nào nên tập hợp lại và khi nào nên chia cắt đội hình.
Ngay cả khi họ đã đánh vào cứ điểm, họ cũng không phân tán thành một nắm cát, mà quét sạch một cách có hệ thống những kẻ nổi loạn trong làng, chia cắt và bao vây những người sống sót chạy trốn và đẩy họ đến góc tây bắc của làng.
Đó là một bức tường bùn, phần dày nhất của toàn bộ ngôi làng.
Căn phòng bên cạnh cách rất xa, không có chỗ để đặt chân, những người sống sót bị đuổi đến đó giống như những con cừu trong chuồng, chờ bị người khác giết thịt.
Người đàn ông với một hộp sọ to bằng nắm tay treo trên cổ, có hàm nhô ra, mang theo một khẩu súng trường tự động quấn băng keo, bắn hai phát súng lên trời, hét lên dữ dội với những người sống sót đang hoảng loạn.
- Hai tay ôm đầu, quỳ trên mặt đất.
- Nếu tao thấy bất kỳ động tác nhỏ nào của tụi mày, tao sẽ dùng báng súng đập nát não của tụi mày.
Hắn tên là Vũ, một thập phu trưởng dưới tay Cương Nha, hắn được lệnh dẫn người của mình đi tìm kiếm nguồn cung cấp ở vùng lân cận, cùng với một thập phu trưởng khác tên - Đầu gối sắt.
Đưa mắt quét qua những thôn dân, ánh mắt của Vũ dừng lại trên người vài người phụ nữ tư sắc không tệ.
Trong mắt lóe lên một chút tham lam, nhưng hắn nhanh chóng bình tĩnh trở lại, trong miệng chửi bới một tiếng, sau đó quay sang vẫy tay gọi thuộc hạ đi tìm vật tư.
- Mau đi! Lương thực, những thứ có giá trị đều mang đi, phần còn lại đều đốt!
- Đừng lề mềt!
- Nếu muốn tìm thú vui, khi trở về thành trì, có thời gian để tụi mày giày vò. Các vật tư chuẩn bị cho đại bộ đội đã bị một nhóm những người sống sót không rõ danh tính lấy đi, lão đại của bọn họ không có ý định dừng lại ở đó, đã quyết định cướp bóc ngay tại chỗ, cướp bóc thực phẩm, quần áo bông và nhiên liệu cần từ các khu định cư của những người sống sót gần đó.
Trước khi đi, sĩ quan tham mưu mặc áo khoác xanh hải quân giải thích cụ thể với họ, yêu cầu họ chiến đấu nhanh chóng, nhớ đừng tham tranh, chứ đừng nói đến lãng phí thời gian cho niềm vui.
Nếu không phải vì uy tín của cán bộ tham mưu, nói cái gì thì Vũ cũng sẽ không rời khỏi như thế này, hắn sẽ để các anh em vui chơi một trận.
Trong bộ lạc Tước Cốt, những sĩ quan tham mưu mặc áo khoác màu tím hải quân có địa vị rất cao.
Trước đây, bọn hắn chưa bao giờ chiến đấu, cho tới bây giờ cũng chưa thắng được trận nào nhẹ nhõm như thế.
Nhờ những người mặc áo khoác màu tím, giờ đây họ gần như bất khả chiến bại, không chỉ để giải quyết kẻ thù, còn quét qua toàn bộ khu vực trung tâm, và rất ít khu định cư sống sót có thể ngăn chặn họ.
Văn hóa của kẻ cướp đoạt là tôn thờ kẻ mạnh. Có thể dẫn họ đi cướp bóc thêm nô lệ và kho báu, đó chính là con sói đầu đàn của bọn họ.
Ngay cả Cương Nha đại nhân cũng rất tôn trọng sĩ quan tham mưu, và Vũ không muốn bị bắt tế cờ.
Hắn biết đại nhân nhà mình là loại tâm tính nào, cho dù đó đối với kẻ thù hay với chính người dân của hắn ta, hắn đều không thương xót.
Hơn hai mươi chiến sĩ quân đội bạn bị thương nặng mà hắn nhặt được vào buổi sáng đều bị kéo ra xử tử tại chỗ. Vũ vẫn còn nhớ lúc đó thủ lĩnh của bọn họ nói cái gì——.
Vướng víu, không đáng sống.
Các thôn dân được đưa tới bên giếng nước trong thôn.
Đây là quảng trường của làng.
Ăn, mặc, dùng... Tất cả các chiến lợi phẩm có giá trị được đưa ra khỏi nhà và ném tới mảnh đất trống. Hai tên cướp đoạt đi tới, dùng lưỡi lê dưới họng súng chia dân làng thành hai nhóm theo tiêu chí hữu ích và vô dụng.
Họ sẽ giết một loạt những người không thể đi đường như thực phẩm dự trữ.
Sau đó để những người còn lại mang theo chiến lợi phẩm thuộc về họ, theo họ trở về thành trì.
Ở đó, một địa ngục thậm chí còn tàn khốc hơn đang chờ đợi họ...
Thấy một tên cướp mang theo một túi khoai sừng dê từ trong nhà, ông lão quỳ trên mặt đất không biết dũng khí từ đâu mà có, vội vàng chạy tới, ôm lấy bắp chân của tên cướp đoạt, cầu xin.
- Đó là chút thức ăn cuối cùng trong nhà chúng tôi, làm ơn... Để lại cho chúng tôi một chút.
Tên cướp thoạt sững sờ, sau đó cười xấu xa, dùng báng súng đập nát ông lão xuống đất.
- Chuyện cũ đâu!
Giữ lại một chút?
Trước nghĩ như thế nào còn mạng để dùng đã.
Với một tiếng súng nổ, ông lão rơi xuống tuyết, máu rỉ ra từ đầu.
Những kẻ cướp đoạt túm lấy cổ áo ông ta kéo ra giữa đường, lột quần áo của ông ta và ném ông ấy vào đống chiến lợi phẩm.
Những người sống sót xung quanh im lặng.
Sự hung tàn của những kẻ cướp đoạt khiến tay chân họ lạnh lẽo, không ai dám lên tiếng, chứ đừng nói đến việc chống cự.
Máu lan từ cổng làng đến tận giếng ở trung tâm làng, và cũng đến tận sâu thẳm trái tim họ.
Những người này là ma quỷ.
Nhìn ông nội trong góc, cậu bé che chặt em gái muốn hét lên, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đã giết ông nội, sự thù hận lóe lên trong ánh mắt. Dường như chú ý đến ánh mắt của cậu bé.
Tên cướp đoạt liếc nhìn nó với vẻ thích thú, bước đến gần cậu bé như thể tìm thấy điều gì đó thú vị.
- Lão già kia là cha mày?
Cậu bé không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm vào hắn.
Tên cướp nheo mắt lại, đột nhiên chú ý tới cô gái trong vòng tay cậu bé, trong ánh mắt lóe lên một ý nghĩ xấu xa.
Nghĩ đến điều gì đó, hắn rút ra một con dao găm gỉ sét từ bên hông giày, ném nó tới trước mặt cậu bé, nói với giọng trêu chọc.
- Cho mày một cơ hội.
- Thắng tao, tao sẽ thả chúng mày đi.
- Thua, nhỏ này thuộc về tao.
Người hàng xóm đang quỳ bên cạnh cậu bé, kéo cậu bé lại, cầu xin kẻ cướp đoạt.
- Nó chỉ là một đứa trẻ... Xin hãy tha cho nó.
- Tao có hỏi mày không?
Gã cướp đoạt kia không kiên nhãn hỏi lại.
Tuy nhiên, trước khi hắn nâng nòng súng lên, dường như đã bị thứ gì đó bắn trúng, một chuỗi sương máu nổ tung trên lưng hắn ta.
Bang—-—!
Tiếng súng như sấm sét từ xa truyền đến, vang vọng khắp khu rừng.
Máu phun ra từ ngực của kẻ cướp bắn tung tóe lên khuôn mặt của những người sống sót xung quanh, mọi người hoảng loạn nằm trên mặt đất, tản ra các tòa nhà và trốn sau các bức tường.
Những tên cướp đoạt xung quanh không kịp ngăn cản, vẻ mặt cũng đầy hoảng sợ, ánh mắt dò xét, nổ súng vào con dốc ngoài thôn.
Tuy nhiên, họ đã chọn sai hướng, viên đạn cộc cộc rơi xuống chỗ tuyết cách Dạ Thập và Cuồng Phong khoảng một trăm mét. Thấy không ai chú ý, cậu bé nhặt con dao găm gỉ sét trên mặt đất, chạy nhanh như thỏ tới trước mặt tên cướp đoạt đã bị bắn vào ngực, đâm vào ngực hắn ta như điên, từng đao từng đao xuống, như là chặt thịt.
Lúc đầu, tên cướp đoạt vẫn còn co giật, cố gắng né tránh cho đến khi máu phun ra từ miệng và mũi, đôi mắt hắn trừng lớn sau đó đồng tử ngừng di chuyển.
Những kẻ cướp đoạt cách đó không xa nhìn thấy thế, tức giận chửi bới, giơ súng trường lên, bắn quét về phía cậu bé.
Trong sự hỗn loạn, những viên đạn bay qua, không biết bắn trúng đâu, cậu bé lăn sang bên phải của thi thể, không biết đã chết hay còn sống.
- Chết tiệt, lão tử không chịu nổi!
Mọi thứ khác trong trò chơi này đều tốt, nhưng đôi khi nó chân thực đến hơi quá đáng.
Dạ Thập hùng hùng hổ hổ kéo động chốt súng, nhắm vào tên cướp đoạt đang nhìn cậu bé, một lần nữa bóp cò.
Bang—-I
Lần này là headshot.
Kẻ cướp đoạt bị bắn vỡ sọ, lặng lẽ rơi xuống trong đống tuyết bên cạnh giếng đá.
- Không có việc gì, Phương Trường và Cai Thuốc vừa đến... Sớm một giây chậm một giây cũng không có gì đáng ngại.
Hít một hơi thật sâu, Cuông Phòng bình tĩnh nắm chặt ống nhòm, sau khi tìm kiếm trong thôn một lúc, hắn nhanh chóng khóa chặt người đàn ông có quai hàm nghiêng về phía trước.
- 2 giờ theo hướng cậu, có thấy cái lán bằng vải đỏ không? Người đàn ông với một hộp sọ treo trên ngực ở bên cạnh bị nghi ngờ là thủ lĩnh của những kẻ cướp đoạt.
- Thấy rồi.
- Giết hắn—
Vừa nói, Cuồng Phong đột nhiên nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông bắn thẳng về phía mình.
Khoảnh khắc ánh mắt tiếp xúc, người đàn ông đột nhiên nhào qua một bên như một con báo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận