Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 89: Người bò sát! (2)

Chương 89: Người bò sát! (2)Chương 89: Người bò sát! (2)
Rầm ——I
Vỏ chiếc xe đã bị rỉ sét hoàn toàn, bị đụng thì lại càng lõm và nứt thêm, Sở Quang cảm thấy phía sau lưng anh chắc không còn cảm giác gì nữa rồi.
Nhưng cũng chính vì vậy mà đã đánh thức bản năng sinh tồn trong người Sở Quang.
"Mẹ nói"
Hai mắt anh dần đỏ lên, hằn cả những tia máu, anh mở to mắt nhìn những chiếc răng nhọn hoắt đang tiến tới gần.
Sở Quang bỗng nhiên cảm nhận được có một nguồn lực nào đó đang cố gắng chui ra từ huyết mạch anh, đau nhói, hướng phía miệng anh định phun ra, nhưng anh lại mơ hồ đem nó ép xuống dưới.
Hình như người bò sát cảm nhận được sự nguy hiểm từ trên người con mồi của mình, nó bỗng dưng giơ hai cánh tay lên phía trước, định kéo lấy bả vai Sở Quang, đem anh xé nát!
Bỗng nhiên, đúng lúc này, hia tiếng súng liên tiếp vang lên, một phát trúng xe buýt, một phát trúng bả vai của người bò sát.
"Gào ——!"
Phần lưng của người bò sát bị trúng đạn, nó kêu lên một tiếng kêu thảm thiết.
Những chiếc răng nanh cắm vào ống thép cũng buông lỏng dần, đầu của người bò sát ngẩng lên, nhất thời bị mất thăng bằng, cũng mất kiểm soát với Sở Quang.
"A a a! Đi chết đi!"
Vứt đi khẩu súng trên tay, Phương Trường nhặt lấy khẩu súng trường 9mm nòng bằng sắt mà Sở Quang đã ném xuống lúc trước, vừa hét lên vừa lao đến.
Kỹ thuật bắn súng dở tệ?
Vậy thì đánh úp!
Pằng ——!
Cò súng được bóp, lửa bắn ra, máu đen không ngừng phun ra từ sau lưng người bò sát. Phát súng kia vẫn chưa đủ để giết nó, nhưng như vậy cũng đủ rồi.
Sở Quang nắm lấy thời cơ, giơ ống thép đã bị bẻ cong thành chữ V trong tay lên, cắm đầu nhọn vào cổ người bò sát.
Một cái.
Hai cái.
Ba cái!
Sau đó anh dùng hết sức để xoay.
Máu đen trào ra điên cuồng, giống như vòi nước được mở, phun lên trời làm ướt đẫm cả người Sở Quang.
Người bò sát phát ra một tiếng thét chói tai, quơ tay loạn xạ, lảo đảo lui về phía sau, cuối cùng nặng nề ngã xuống mặt đất, tư thế vặn vẹo, co giật vài cái xong sau đó thì bất động.
Sở Quang dựa vào xe buýt thở hổn hển, giơ tay lên lau máu đen dính trên mặt, sau đó nhổ một bãi nước miếng xuống mặt đất.
"Cảm ơn."
Nhìn thấy khắp người Sở Quang toàn là máu đen, hai người chơi vô cùng sốc.
Thật là mạnh!
Đổi lại nếu là hai người bọn họ, đừng nói là đánh nhau một trận với người bò sát, sợ rằng chưa được một đòn thôi thì chắc đến xác cũng không còn.
"Không có gì... Để tôi đỡ anh dậy."
Phương Trường là người đầu tiên phục hồi lại tinh thân.
Thấy cuộc chiến cũng đã xong, anh ấy định đi đến để đỡ người quản lý dậy, nhưng Sở Quang lại giơ tay ngăn cản.
"Không, tôi cần nghỉ ngơi..."
Sở Quang đang ngồi thở hổn hển thì nhìn thấy cánh tay anh đang nổi gân xanh, những mạch máu dưới cơ như nhói lên.
Đây có phải là kỹ năng tiềm ẩn trong chuỗi gen không nhỉ...
Lúc bị dồn vào bước đường cùng trước đó, anh cảm thấy có một sức mạnh vô hạn tuôn ra từ cánh tay của anh, và anh nghĩ rằng thậm chí anh có thể chiến đấu ngang hàng với người bò sát.
Thật khó để diễn tả thành lời cảm giác lúc đó.
Khẽ siết chặt hai bàn tay đang đau nhức, Sở Quang quyết định sau khi trở về sẽ đi kiểm tra sức khỏe.
Anh tự hỏi sau tình huống vừa rồi thì sẽ có chuyện gì xảy ra với cơ thể mình.
Đúng lúc này, Dạ Thập đang mang súng cũng đi đến.
"Quản lý, chúng ta hãy đến cửa hàng gần đây nghỉ ngơi một lát được không? Ở đây đường vắng như vậy, sợ lại có chuyện gì nguy hiểm..."
"Đúng vậy, lúc nãy ở đây vang lên nhiều tiếng súng như vậy, nếu có ai ở gần đây thì chắc chắn sẽ nghe thấy được." Phương Trường ở một bên cũng nói thêm.
Thật ra thì Sở Quang định nói là bất kỳ người nào ở gần đây mà nghe được tiếng người bò sát rống thì nhất định sẽ tránh xa thật xa, nhìn cũng không dám nhìn về phía này đâu.
Nhưng lúc này, các cơ toàn thân của anh đang đau như thể bị gấy và anh cũng thật sự cần phải nghỉ ngơi.
"Được rồi... Phương Trường, anh dìu tôi đến nhà hàng bên kia đường đi. Dạ Thập, cậu kéo chiếc xe ba gác đến trước cửa đi."
Dạ Thập ra sức gật đầu.
"À! Đúng rồi, còn thi thể của người bò sát thì sao, có cần giữ lại để làm gì không?"
Sở Quang lắc đầu.
"Không cần."
"Thịt của nó không thể ăn."
Hệ thống thần kinh của người bò sát đã hoàn toàn bị nấm đột biến ăn mòn hết rồi, mỗi một tế bào thôi cũng đủ hàm lượng độc tố có thể giết chết người.
Để mà nói thì máu đen chảy trên người Sở Quang bây giờ cũng là chất độc, nhưng nói về độc tính thì phải đủ liêu lượng mới là kịch độc, chỉ bị dính ngoài da như thế này cũng không nguy hiểm lắm. Hơn nữa, Sở Quang có 7 điểm thể chất, khả năng khôi phục, sức đề kháng bất thường và miễn dịch cơ bản là 140% so với nam giới trưởng thành bình thường nên anh không dễ dàng trúng độc như vậy đâu.
Nói đến đây, không biết người bò sát này có được tính là động vật có vú hay không, để có thể ném vào trong máy chiết xuất hoạt chất rồi đem quay trở lại lò luyện.
Nếu như có thể giải quyết vấn đề máy phát điện, thì cũng nên thử một lần.
Chẳng qua là...
Nhìn qua chiếc xe ba gác đang chở đầy lương thực, Sở Quang lặng lẽ thở dài.
Đáng tiếc.
Không còn chỗ để chứa thêm nữa.
Không thể chất đống xác của người bò sát đó vào đống lương thực được. ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận