Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 177: Thu hoạch phong phú trước mùa đông (2)

Chương 177: Thu hoạch phong phú trước mùa đông (2)Chương 177: Thu hoạch phong phú trước mùa đông (2)
Nghe xong lời của người đàn ông tráng kiện Sở Quang mới nhớ ra mùa đông mỗi năm nông trang Bố Lãng sẽ xử lý mấy nô lệ không làm được việc nặng cũng không có ai mua, đợi sang năm lại mua mới từ chỗ thương nhân buôn nô lệ.
Còn về việc những nô lệ này đến từ đâu?
Quỷ mới biết.
Có người bởi vì trả nợ nên bị chủ nợ bán, có người lại bị kẻ cướp đoạt bắt mất đi tự do, còn có người thì là sản phẩm nhân bản vô tính, hoặc là một chỗ lánh nạn nào đó bị quên lãng đột nhiên được thả ra.
Thậm chí Sở Quang còn nghe nói, có người nhặt rác bởi vì không sống nổi nên bán mình hoặc người thân.
Trong đất hoang, một nô lệ sắp đến tận cuối của sinh mạng, thậm chí còn không bằng một con bò hai đầu có thể vận chuyển hàng.
Ít nhất con phía sau nhiều thịt hơn.
"Cầu xin anh, cầu xin anh tha cho tôi một con đường sống."
Người đàn ông cường tráng buồn bực nhìn người đang quỳ trên đất một cái.
"Cho dù tôi thả ông đi thì ông có thể đi đâu? Vẫn nên sảng khoái đi đừng khiến tôi khó xử"
"Cầu, cầu xin anh..."
Người nô lệ đó không nói được lời khác.
"Đợi đã."
Sở Quang tiến lên phía trước nhìn người quỳ trên mặt đất.
"Ông bao nhiêu tuổi?"
"51...
Quả thực hơi già.
Trong số nô lệ như vậy đã được coi là tuổi tác cao rồi. Đổi góc độ khác thì cũng có nghĩa là có kinh nghiệm.
Sở Quang tiếp tục hỏi.
"Ông biết làm gì."
Dường như nhìn thấy hi vọng sống, người đó run rẩy quay lại vươn tay ôm lấy ngọn cỏ cứu mạng.
Người đàn ông cường tráng nhìn thấy, nhanh chân đá ông ta ra sau đó dạy dỗ.
"Đừng dùng bàn tay bẩn thỉu của ông động vào khách quý của chủ nhân, ông muốn bị treo cổ chết sao?"
Anh ta có thể nhìn ra, nhóm người này có làm ăn với chủ nhân.
Mặc dù bị đá một cái nhưng nô lệ già đó chẳng hề quan tâm, sau khi bò dậy nhìn người đàn ông cường tráng một cái, ngước đôi mắt đều nếp nhăn nhìn Sở Quang.
"Tôi, tôi biết trồng trọt, còn biết chữ số, có thể làm mộc, chuyển đồ... việc gì tôi cũng làm được. Cầu xin đại nhân cho tôi một con đường sống."
"Ông còn biết chữ số hả." Người đàn ông bật cười một tiếng: "Chỉ biết đếm mấy củ khoai tây mà cũng gọi là biết chữ số hả? Đại nhân, ngài đừng nghe ông ta nói lung tung, đến tuổi của ông ta đã không làm được việc nữa rồi. Tháng này có hai đội buôn nô lệ đến, không có ai có hứng thú với ông ta."
Sở Quang móc một đồng chíp màu trắng ra, dùng ngón cái búng sang phía người đàn ông cường tráng.
"Đủ chưa?"
Vẻ mặt người đàn ông cường tráng kia vui mừng liên tiếp gật đầu.
"Đủ rồi, đủ rồi."
Muỗi có nhỏ thì cũng là thịt, huống hồ nô lệ này lại chẳng phải của anh ta.
Nhận lấy đồng chíp xong người đàn ông cường tráng thu súng săn lại bắn một cái lên bầu trời, sau đó nhặt vỏ trên đất khom lưng với Sở Quang một cái, vui vẻ cầm súng trở về bàn giao công việc.
Người nô lệ nằm trên đất run rẩy, rõ ràng bị dọa sợ, cả người giống như mất hồn. Sở Quang dặn dò một người chơi tiến lên kéo ông ta dậy, dẫn đến trước mặt mình, dùng giọng nói ra lệnh dặn dò.
"Mạng của ông tôi đã mua, bây giờ ông phải làm việc cho tôi.
Rốt cuộc đã hồi hồn.
Người nô lệ đó đang định quỳ xuống, nhưng bị Sở Quang giơ tay ngăn lại.
"Chỗ tôi không thịnh hành việc quỳ lạy, để nắm tay phải lên ngực trái thể hiện trung thành. Nếu như tôi phát hiện ông phản bội hoặc bất trung, đừng để tôi ra tay, ông tự mình móc nó ra cho chó ăn đi."
Lời nói dọa dẫm Sở Quang cũng chỉ nói vậy thôi, nếu thực sự có người phản bội, vứt vào máy lấy hoạt tính vật chất là được, căn bản không cần phiền phức như vậy.
Mặc dù Sở Quang là người văn minh.
Nhưng đã sống ở đây và quan sát một thời gian, anh biết rõ có vài việc không thể dùng tư duy của người văn minh để giải quyết.
Dân gốc và người chơi từ bản chất đã là hai loại sinh vật khác nhau.
Với dân gốc phải dùng cách của dân gốc để quản lý.
Như vậy tốt cả cho hai bên.
"Rõ, đại nhân." Ông ta cung kính gật đầu, vẻ mặt yên tâm hơn nhiều, biết điều đặt nắm tay phải lên ngực trái: "Dâng hiến trung thành cho ngài... tên tôi là Lư Tạp, không, tôi không có tên, xin ban tên cho tôi."
"Cứ gọi Lư Tạp đi."
Sở Quang lười lãng phí thời gian, xua tay với các người chơi.
"Tiếp tục xuất phát."
"Chúng ta phải về trước buổi trưa."...
Lần buôn bán này có thể nói là thu hoạch được rất nhiều.
Ba trăm cân phân chim đổi được ba nghìn sáu trăm cân lúa mạch và khoai, một trăm cân thịt hun khói đổi được năm trăm cân lúa mạch và năm công cụ.
Mặc dù Sở Quang muốn tranh cãi, thịt hươu và thịt linh cẩu không giống nhau, thịt hươu hiếm hơn, dù sao không phải lúc nào cũng có thể đụng trúng bầy hươu, nhưng đối phương lại nói như vậy cứ tính như thịt linh cẩu, dù sao không phải thịt người và thịt chuột thì đối với bọn họ mà nói đều như nhau, Sở Quang cũng đành thôi.
Nhưng so sánh ra thì, Lưu Chính Nguyệt vẫn nể mặt quan hệ hai bên nên đã nhường lại một chút, cho bọn họ lựa chọn năm công cụ hoặc nửa cân thuốc lá coi như quà tặng.
Sở Quang đương nhiên lựa chọn công cụ, hơn nữa chọn những thứ như cờ lê, rìu phòng cháy. Đến lúc đó cho dù không dùng được thì mang về vẫn có thể luyện thép luyện đồng.
Ngoài ra, hai mươi lăm cân cá sấy còn đổi được khoảng một trăm năm mươi cân kim loại phế liệu.
Không giống như nhôm, hợp kim gang thấy khắp nơi, số kim loại này đều là hàng tốt có đồng, kẽm.
Vốn dĩ Lưu Chính Nguyệt không muốn bán, nhưng có thể do nghĩ dù sao mấy tháng nước thương nhân cũng không đến, để ở nông trường vô dụng nên sau khi hỏi chủ nhân thì gật đầu đồng ý.
Mặt trời ban trưa treo trên đỉnh đầu, bóng cây rợp trên đường.
Ngoài một người chơi hệ sức mạnh kéo xe, người chơi còn lại đều tản ra xung quanh xe.
Thi thoảng nhìn thấy gián biến dị lại gần, bọn họ liền hô một tiếng nhào lên đánh, rõ ràng còn kích động hơn cả dị chủng.
Nếu như dị chủng biết suy nghĩ lúc này có lẽ cũng ngốc luôn rồi.
rốt cuộc ai là người đi săn?
Điều Sở Quang cần làm duy nhất chính là ngăn cản bọn họ tích trữ, nhìn thấy đồ chơi kỳ lạ nào đều muốn nhét vào túi.
Mặc dù trong dạ dày của gián biến dị thi thoải có thể tìm ra vài thứ đồ chơi không tiêu hóa được, vận may tốt còn có thể tìm được đồng chíp hoặc đạn, nhưng xác suất thực sự quá nhỏ.
Đa số đều tìm được trứng của gián.
Ông Lư ở bên cạnh nhìn đến mức run rẩy, có lẽ bị dọa sợ vì hành động của những người này. Ông ta chưa từng gặp người nào kỳ lạ như vậy, cũng hoàn toàn không hiểu nổi bọn họ đang suy nghĩ gì.
Nhưng Lư Tạp hiểu rõ, là nô bộc như mình không cần suy nghĩ vấn đề này, biết càng ít sống càng lâu, vì vậy cả đường đi ông ta không nói một lời, cảm giác tồn tại thấp đến mức dường như không tồn tại.
Tâm trạng vui vẻ muốn ca hát.
Dẫn theo đội xe về tới căn cứ tiền đồn, Sở Quang vừa về đến cửa đã nhìn thấy hai anh em nhà họ Dư bê con vật săn được đang gấp gáp miêu tả gì đó với người chơi ở cửa nam.
Mắt Sở Quang sáng lên gọi một tiếng.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, hai anh em nhà họ Dư lập tức quay đầu, vui mừng vẫy tay.
"Anh Sở."
Bạn cần đăng nhập để bình luận