Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 565: Không khí bi thương thoáng qua rồi thôi

Chương 565: Không khí bi thương thoáng qua rồi thôiChương 565: Không khí bi thương thoáng qua rồi thôi
- Tôi luôn nghĩ mình chỉ là một cỗ máy giết người vô cảm trong các trò chơi FPS, là một người thích lục lọi các góc ở trong game nhập vai.
- Cho đến sáng nay, tôi nhận thấy rằng một người quen thuộc đã mất tích trong bóng dáng của các cảnh vệ.
- Tôi không biết tên của cảnh vệ, chỉ biết rằng anh tôi có lẽ là người lớn tuổi nhất trong số các lính canh.
Giống như những NPC vô danh khác, anh ấy sống một cuộc sống bình thường, chỉ làm ba việc mỗi ngày, đó là huấn luyện, đứng gác và tuần tra. Trên hết, anh ấy sẽ có một ngày nghỉ một tuần, thường là thứ Năm hoặc Chủ nhật, vào ngày đó, anh ấy sẽ ngồi bên hồ và xem chúng tôi câu cá để giết thời gian.
- Không phải tôi khoe khoang, với tư cách là một người bạn câu cá lâu năm, tôi có thể trong nháy mắt biết được một người có phải yêu thích câu cá hay không. Rất ít người có thể chịu đựng được cả một ngày không có gì, nhưng anh ấy có thể ngồi cạnh chúng tôi và nhìn chúng tôi tay không cả buổi chiều.
Vì vậy, tôi đã yêu cầu Muỗi làm cho tôi một cần câu, cảnh báo anh ta không được làm thêm bất kỳ tính năng nào trên đó, và đưa cần câu cho ông già.
Ông lão rất vui vẻ, nói nhiều lời cảm ơn liên tiếp với tôi, muốn trả cho tôi bạc, nhưng khi thấy tôi không lấy, hôm sau ông đã đưa cho tôi một con dao găm. Lúc đầu, tôi nghĩ đó là một vật phẩm của nhiệm vụ, tôi khá phấn khích, nhưng sau đó tôi nhận ra rằng nó không phải, nó chỉ là một món quà bình thường. Nhưng ngay cả như vậy, cảm giác độc đáo kia vẫn rất thú vị.
Sau đó, tôi dạy ông ấy cách cung cần, cách làm tổ, cách làm bẫy đơn giản từ chai và bắt đỉa con làm mồi. Đôi khi chúng tôi mang cá đến kho hoặc chợ để bán, đôi khi chúng tôi nướng và ăn chúng.
- Tôi giống như Robinson, tôi biết một chút về mọi thứ. Và ông ấy giống như Friday, không thông minh lắm, nhưng chăm học và tò mò về mọi thứ về chúng ta.
- Thỉnh thoảng tôi phàn nàn với ông ấy vê cuộc sống thực tế, ông ấy sẽ nói điều gì đó về bản thân, có thể về một cuộc phiêu lưu, có thể về điều gì đó ông ấy muốn làm trong tương lai, hoặc một cái gì đó khác.
- Mặc dù chúng tôi không thể hiểu những gì người khác đang nói, nhưng đáng ngạc nhiên là nó không ngăn chúng tôi giao tiếp. Và từ ông ấy, tôi cũng học được rất nhiều từ thú vị, thậm chí một số trong đó tôi vẫn không biết chúng có ý nghĩa gì cho đến ngày nay.
- Nhưng... Tất cả đã kết thúc đột ngột vào sáng nay.
- Những người lính gác trang nghiêm đứng thành một hàng ở cổng phía bắc của trang trại Trường Tồn và bắn ba phát súng lên bầu trời. Tôi thấy một thiếu niên khiêng thi thể của ông ấy lên một chiếc xe tải, xem họ đưa ông ta đi hỏa táng, sau đó mang tro cốt của anh ta đến hồ, một nửa vẩy vào trong số, một nửa nằm rải rác trên bờ hồ.
- Có lẽ đó là mong muốn cuối cùng của ông ấy.
- Ngay lúc đó, tôi đột nhiên cảm thấy rằng những NPC giống như người thật, không chỉ là một chương trình lạnh lùng.
- Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó tôi sẽ làm bạn với một nhân vật trong trò chơi, và tôi chưa bao giờ nghĩ rằng tôi sẽ buồn về một cuộc chia tay bất ngờ.
- Trong một khoảnh khắc, tôi ước mình là người đã chết đêm đó.
- Để tưởng nhớ một người bạn câu cá chung sẽ không bao giờ trở lại.
- Mặc dù cuối cùng tôi không biết tên của ông ấy, nhưng tôi vẫn nhớ câu chuyện về ông ấy, ngay cả khi tôi chỉ nhớ được gương mặt kia.
Bài viết rất dài.
Mà vẫn còn tiếp tục.
Sở Quang hiếm khi nhìn thấy các bài viết của Thiếu Kéo Con Bê trên diễn đàn trước đây, chỉ thỉnh thoảng thấy câu trả lời của cậu ta trong một số bài đăng.
Nhưng lần này cậu ấy đã viết rất nhiều.
Bao gồm cả trong bài đăng tiếp theo, cậu kể về những kỷ niệm với ông già dưới góc nhìn của một người bạn, bao gồm một số điều thú vị đã xảy ra khi câu cá.
Mặc dù nó không phải là một câu chuyện tuyệt vời, tất cả đều đơn giản và không phô trương, nhưng những lời đó dường như vẫn còn sống.
Macca Con Chim: - Chạm chạm lão ngư dân... Cái Đuôi: - Ngô.
Tư Tư: - Xin lỗi vì tôi không thể cứu bạn của anh.
WC Thực Sự Có Con Muỗi: - Thật không thoải mái, giá như NPC có thể hồi sinh.
Cuồng phong: - Chà, nhưng nếu cậu nghĩ về nó từ một góc độ khác, có lẽ vì NPC chỉ có một cuộc sống mà chúng ta cảm thấy như thế giới trong trò chơi rất thật. Những gì chúng ta tạo ra không chỉ là một con số vô nghĩa, mà là một cái gì đó có linh hồn.
Dạ Thập: - Ài, tôi biết, nhưng tôi vẫn cảm thấy rất buồn...
Lão Bạch: - Trò chơi này luôn quá thực tế ở những điểm thừa thãi.
Phương Trường: - Giống như một cuộc sống khó nắm bắt.
Đằng Đằng: - Này...
Nha Nha: - Ngô, đau lòng.
Sở Quang nhìn đến cuối cùng, im lặng một lúc, gõ rất nhiều từ trong phần comment, nhưng cuối cùng vẫn nhấn phím backspace để xóa.
Lặp đi lặp lại hồi lâu.
Cuối cùng, chỉ còn lại một câu.
A Quang: - Tên của ông ấy gọi là Cát Tường. ...
Mặt trời buổi sáng mọc như thường lệ vào ngày hôm sau.
Mặc dù nhiều người sẽ không bao giờ quay trở lại, cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
Đối với những người sống ở vùng Đất Chết, cái chết là chuẩn mực. Những người có trái tim không đủ mạnh mẽ đã chết cách đây hai thế kỷ, không thể tồn tại cho đến bây giờ với những suy nghĩ yếu đuối.
Việc đào tạo Cảnh vệ được thực hiện như bình thường.
Ba mươi gương mặt mới tham gia và đến nông trại Trường Tồn để đào tạo.
Phần lớn trong số họ đến từ các trại vô gia cư và đăng ký tự nguyện.
Có lẽ đó là vì họ được truyền cảm hứng từ những hành động anh hùng đó, hoặc có thể chỉ vì thịt nướng bốc khói khiến họ cảm thấy như họ đã tìm thấy vị trí của mình ở vùng Đất Chết này. Họ không muốn quay trở lại sống cuộc sống lang thang.
Không có lối thoát, họ quyết định cầm vũ khí để bảo vệ trật tự và hòa bình bằng chính đôi tay của mình.
Lối vào của nhà điều dưỡng.
Một con chuột béo lớn bước ra khỏi cửa, duỗi cái lưng mệt mỏi đón ánh mặt trời mới mọc, mở miệng nói tiếng người.
- Ừm! Lão Tử còn sống.
Đó là một lợi thế của người chuột.
Phải mất ba ngày để những người khác hồi sinh, nhưng cậu ta chỉ cần OB trong một ngày sau đó tiếp tục lên mạng.
Đúng vào lúc này, Tinh Linh Vương Phú Quý cũng vừa mới online bước ra từ viện điều dưỡng, bất ngờ liếc nhìn anh chàng này và tò mò hỏi.
- Cậu chết khi nào?
Strongman Hard xấu hổ nói: - Còn có thể lúc nào chứ, đêm đó! Tôi mẹ nó thậm chí không có một khẩu súng, nhưng cũng phải đành lao lên, chỉ có thể dùng miệng để cắn.
Nói đến đây, Strongman Hard thở dài một cái.
- Ai, nghĩ tới việc này tôi thật sự giận không chịu được mmp, tôi vừa nhìn thấy một khẩu súng và chuẩn bị lao lên nhặt, nhưng ngay sau đó tôi đã bị một con linh cẩu bắt.
Yêu Tinh Vương Phú Quý: - À, cái này...
Linh cẩu đột biến.
Đây là con quái vật phổ biến nhất ở vùng Đất Chết, phải không?
Mặc dù nó mạnh hơn một chút so với loài gặm nhắm, nhưng nó không mạnh hơn nhiều, do khứu giác nhạy cảm và tâm nhìn ban đêm tốt, nhiều kẻ cướp đoạt thích nuôi, và về cơ bản nó là một dị chủng mà người mới đều có thể dễ dàng đối phó. Ngay cả linh cẩu cũng đánh không được, xóa game nghỉ chơi mẹ đi chứ mặt dày online làm gì.
Bất quá...
Nghe nói linh cẩu thuộc bộ Mèo? Có thể là do huyết thống áp chế trời sinh.
Tai mèo trên đỉnh đầu khẽ nhúc nhích, Sốt Bơ Vừng nhìn con chuột béo với vẻ mặt đáng thương.
- Quá thảm rồi...
Nói ra quả thật xấu hổ.
Cô không biết anh vì cái gì lại chết.
Ở phía bên kia quảng trường, Cái Đuôi đang vác súng trường trên vai cũng vừa ra khỏi viện điều dưỡng.
Chỉ là so với hôm qua tràn đầy năng lượng, biểu cảm có vẻ hơi chán nản.
Trong nháy mắt đã nhìn ra suy nghĩ trong lòng cô, Tư Tư an ủi.
- Ah, Cái Đuôi đã làm việc chăm chỉ, mặc dù thật đáng tiếc, nhưng đây là chuyện không có cách nào khác. Nếu muốn chửi, hãy chửi đám kế hoạch chó má kia đã cài đặt độ khó quá cao.
- Chà, tôi ổn, tôi chỉ nuốn mình sẽ mạnh mẽ hơn một chút... Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cậu nói ra lời như vậy trong trò chơi, không sợ sẽ bị nhắm vào à?
Những tin đồn đang lan truyền trên diễn đàn, đừng chế giêu hay chửi rủa đám lên kế hoạch trong trò chơi hoặc trên diễn đàn, nếu không cậu sẽ rất đen đuổi hoặc nhiều khi là chết ngay tại chỗ.
Mặc dù điều đó quá phi logic, đôi khi phải tin vào điều đó.
Tư Tư lập tức cúi đầu, chắp tay trước ngực, thành khẩn xin lỗi.
- Tôi xin lỗi quý vị lập kế hoạch, xin hãy tha thứ cho một cô gái vô tri miệng nhanh hơn não như tôi.
-YI
Cái Đuôi ngạc nhiên nhìn cô.
- Cậu lật mặt nhanh quá đi?
Lúc này, hai người họ tình cờ đi ngang qua trạm gác của tiền đồn.
Cái Đuôi vô thức liếc qua đó, đột nhiên dừng lại. Tư Tư cũng dừng lại, liếc nhìn cô, tò mò hỏi.
- Có chuyện gì?
- Cậu nhìn qua đó.
Cái Đuôi chỉ vê hướng của cảnh vệ.
Tư Tư nhìn theo hướng cô đang chỉ, chỉ thấy bên cạnh bảng thông báo chẳng biết lúc nào có một bức tường.
Là mới xây ngày hôm qua?
Trên khuôn mặt của Tư Tư xuất hiện vẻ ngạc nhiên.
Cô trước đây hoàn toàn không hề phát hiện.
Chỉ có đỉnh đóng vào tường, và một số miếng sắt được treo trên cây đỉnh.
- Cái gì treo trên tường?
- Hừ... Hết thảy có hai mươi lăm cái, viết trên đó có lẽ là viết tên, có lẽ là huy hiệu quân đội hoặc một cái gì đó.
Hóa ra đây là một bức tường tưởng niệm.
Nó được thiết kế để trở thành một phong cách trong Đất Chết.
Lại nói, đây có phải là một điểm nhấn của đội ngũ sản xuất?
Tư Tư đột nhiên nhận thấy tâm trạng của Cái Đuôi dường như tốt hơn vừa rồi.
- Đi thôi.
Cái Đuôi lấy lại tinh thần, hăng hái nói.
- Để được thăng cấp lên cấp lên Tier 1 càng sớm càng tốt, không có thời gian để lãng phí.
Tư Tư không khỏi nở nụ cười trên môi.
Quả nhiên.
Cái Đuôi nhảy nhót từng bừng dễ thương hơn.
Mặc dù cô không nghĩ rằng hai người họ có thể giúp đỡ được gì cho nơi trú ẩn.
- OI - Vì nhận được MVP cho lần tiếp theo. Chúng ta cần phải cố gắng hơn nữa...
Bạn cần đăng nhập để bình luận