Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 506: Hệ thống chiến dịch nâng cấp toàn diện (3)

Chương 506: Hệ thống chiến dịch nâng cấp toàn diện (3)Chương 506: Hệ thống chiến dịch nâng cấp toàn diện (3)
Lấy thư.
Mở ra phong bì.
Rút lá thư ra, Brown liếc nhìn, một chút ngạc nhiên hiện lên trên khuôn mặt, nhưng nhanh chóng được thay thế bằng sự nghi ngờ và trang trọng.
Người đàn ông trung niên đội mũ thợ săn nhìn ông ta, hỏi.
- Thư nói cái gì?
- Một lời mời từ một người hàng xóm, không có gì, đó không phải là việc của ông...
Ông Brown trả lời một cách thản nhiên, cẩn thận gấp lá thư lại, nhét nó vào túi.
Mọi người ngồi ở bàn gỗ nhìn nhau, trao đổi với ánh mắt không tin tưởng.
Tất nhiên, họ sẽ không tin những lời vô nghĩa của con cáo già này, nhưng đây là địa bàn của ông ta, nếu ông ta không có ý định nói, họ không thể ép buộc.
- Được rồi, chúng ta giải tán đi, chúng ta đã bàn bạc từ lúc ăn tối tới giờ, nếu ác ông định tiếp tục tranh cãi, xin hãy đổi chỗ, đừng ở chỗ của tôi... Thật khó chịu khi nhìn.
Chủ nhân ở đây đã ban hành lệnh đuổi khách, mặc dù khách trong phòng khách không hài lòng với thái độ của ông ta, nhưng họ không tiện vướng vào nữa, tất cả họ đều đứng dậy rời khỏi với vẻ mặt không hài lòng.
Bên ngoài, tuyết rơi dày đặc.
Tuy nhiên, cũng không lạnh hơn không khí trong nhà.
Đoàn người đi về phía ngoài trang trại.
Người đàn ông gầy gò lấy tay xoa xoa vai, liếc nhìn những người xung quanh, thấp giọng nói.
- Tôi vẫn là câu đó, chúng ta không thể là đối thủ của bộ lạc Tước Cốt... Chúng ta chỉ có một lựa chọn, những người sống sót khác ở trung tâm Hà Cốc cũng làm như vậy.
Người sống sót lớn tuổi hỏi.
- Bọn họ đi đâu? Mọi người sững sờ một lát, sau khi trao đổi ánh mắt, có người hiểu rõ tình hình lên tiếng.
- Tôi nghe nói rằng một số người đã di tản... Có vẻ như đã đi đến trang trại Trường Tồn các chúng ta xa hơn một chút về phía bắc?
- Một chút về phía bắc? Trang trại Trường Tồn?
- Chà, trang trại đó dường như là lãnh thổ của những chiếc áo khoác xanh. Họ đã giúp doanh nghiệp đối phó với quân đoàn, những người trong doanh nghiệp đã giúp họ xây dựng một thành phố ở vùng hoang dã... Đó là những gì tôi đã nghe.
Nhìn tuyết rơi dày trên bầu trời, người đàn ông đội mũ thợ săn đột nhiên lên tiếng.
- Tôi sẽ đi về phía bắc, đến công viên của những áo choàng xanh đó.
Người chủ trạm xe ngạc nhiên nhìn ông ta.
- Bây giờ? Trời tối rồi...
Mặc dù không có nhiều dị chủng đi kiếm ăn vào mùa đông, nhưng bây giờ đi phía bắc, khi nào quay về?
Mặc dù tất cả họ đều là những người sống sót ở vùng ngoại ô phía bắc, nhưng họ không tiếp xúc nhiều với những chiếc áo khoác màu xanh, họ không thể tự do yêu cầu đối phương lưu họ ở lại một đêm trong lần đầu gặp mặt.
- Nó không đáng sợ khi trời tối, thật đáng sợ khi nó sẽ không sáng trở lại.
Yết hầu giật giật, người đàn ông đội mũ thợ săn tiếp tục nói.
- Nếu chúng ta không muốn bị di dời, đây có thể là hy vọng cuối cùng của chúng ta. ...
Biệt thự trong trang trại.
Brown, người đã tiễn khách, quay sang phòng thay đồ, lấy chiếc áo khoác yêu quý nhất của mình ra và khoác nó lên người, cẩn thận duỗi thẳng cổ áo.
Nhưng ngay sau đó, như thể ông ta đã nghĩ ra điều gì đó, ông ta để chiếc áo khoác lại, lấy ra một cái áo koacs nhìn không quá mới phủ lên cơ thể mình.
Lúc này, vợ ông đi đến từ bên cạnh, đặt tay lên vai ông, nói với giọng nhẹ nhàng.
- Ông đi đâu ki muộn thế này chứ?
Brown trả lời qua loa. - Hàng xóm của chúng ta mời tôi đi xem phim, tôi phải đi một lần, ít nhất là để cho họ biết rằng chúng ta không còn sä để vắt nữa.
Phu nhân hỏi.
- Không thể không đi sao?
Ngón tay chà đường viền cổ áo khoác một lúc, Brown im lặng, hiếm khi kiềm chế được tính khí thất thường của mình.
- Anh không biết.
- Nhưng anh cảm thấy... Thà đi một lần còn hơn không đi. ...
Cơ sở thí nghiệm sinh thái hàng không vũ trụ Trung Châu.
Dưới chân ngọn núi dốc thoai thoải, bên cạnh con đường ở phía bắc.
Hai tên cướp đoạt mặc áo khoác lông ném những cành cây chết mà họ nhặt được vào những đống lửa đang cháy để sưởi ấm.
Nhìn những vì sao lơ lửng trên đống lửa, kẻ cướp đoạt với một cây gậy chiến hào treo trên thắt lưng không nhịn được chửi bới.
- Thời tiết chết tiệt này... Ở bên ngoài canh gác quả thực là muốn mạng.
Đám người bên cạnh hắn nghe xong, vô thức liếc mắt nhìn tiền đồn trên sườn núi.
- Suyt, đừng để đội trưởng nghe thấy.
- Có vấn đề gì? Chỉ có anh ta mới được phép ngủ dưới chăn, tôi không được phép phàn nàn?
Nhớ đến bà nương mà hắn đã gặp trong buổi tụ tập cuối cùng của người sống sót, hắn vô thức liếm liếm đôi môi bị gió thổi bay.
Bộ ngực đó thực sự rất lớn.
Hắn vẫn nhớ kỹ biểu lộ từ thống khổ sa đọa trở thành tuyệt vọng.
Thật không may, chơi quá mức, người kia cuối cùng không thể sống sót. Trước khi tắt thở, cổ họng đã khàn khàn.
- Tôi cảm thấy ngày càng lạnh hơn...
- Tôi sẽ đi nhặt thêm hai cây củi. Nói xong, một tên cướp đoạt siết chặt khẩu súng trường ripper trên lưng, giẫãm lên lớp tuyết không chạm đến bắp chân và đi vào khu rừng bên cạnh.
Mọi hướng không có ánh sáng.
Nhưng cũng không có cản trở.
Có rất nhiều cành cây chết nằm trên tuyết, hắn cúi xuống, tình cờ chạm đất.
Một cái chạm lạnh từ lòng bàn tay truyền đến, khiến hắn hơi sững sờ.
A2
Làm thế nào mà cứng dữ vậy?
Hai khẩu súng vươn ra trong bóng tối, chĩa thẳng vào đầu của hắn.
Và vào lúc này, thứ hắn đang cầm trong tay hoàn toàn không phải là củi, mà là một lưỡi lê dính bùn và rò rỉ ra tia lạnh.
Hắn nhìn người đàn ông đang nằm trong đống tuyết, sắc mặt dần dần trắng bệch như tuyết.
Người chơi nhìn chằm chằm đến sững sờ.
Thật ra, hắn đang nằm rất tốt trong đống tuyết, ai có thể nghĩ tới nhiều cành cây bên cạnh như vậy mà tên ngốc này lại không nhặt, thế mà túm lấy lưỡi lê của hắn.
- Con mẹ nó, xảy ra chuyện gì?
Biên Duyên Hoa Thủy giao tiếp bằng mắt với những người đồng đội bên cạnh.
Nợ Nần To Mắt cũng bối rối.
- Hay là... cậu chờ hắn nổ phát súng đầu tiên?
Lúc này, bên đống lửa bên cạnh đường cao tốc, có tiếng la hét.
- Tu, mày còn ở đó làm gì?
- Tôi, tôi...
Kẻ cướp đoạt bị khống chế, đôi môi run rẩy và không thể nói được.
Ngay khi nghe thấy âm thanh run rẩy, những tên cướp đoạt phía sau lập tức nhận ra tình hình không ổn, nhanh chóng giơ khẩu súng trường trong tay lên, kéo chốt súng, hét vào rừng.
- Ai ở đói
Nhìn thấy cảnh tượng này qua máy bay không người lái, Sở Quang biết người trong rừng nhất định sẽ không thể trốn được.
Tuy nhiên, nó không còn quan trọng nữa.
Nhóm bị phát hiện chỉ là đội đánh nghỉ binh, mặc dù nó diễn ra trước đó một vài phút, nó không ảnh hưởng.
Đã đến lúc đưa các bài tập vi mô vào thử nghiệm.
Sở Quang duỗi ngón trỏ ra quẹt lên không trung, nhiệm vụ được biên soạn trước lơ lửng trong cửa sổ thị kính chiến thuật, lập tức được ban hành.
[Đếm ngược chiến dịch: 0 giây]
[Nhiệm vụ: Free fire! ] (Mục tiêu phát hành: Tất cả đội hình tổ A)]
[Nhiệm vụ: Bắn phá khu vực mục tiêu! ] (Phát hành tới: Nhóm hỗ trợ)]
- Đánh mạnh cho tôi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận