Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 286: Hy vọng hàng xóm của chúng ta có thể cho những con sói kia ăn no (3)

Chương 286: Hy vọng hàng xóm của chúng ta có thể cho những con sói kia ăn no (3)Chương 286: Hy vọng hàng xóm của chúng ta có thể cho những con sói kia ăn no (3)
Ngay cả chiến tranh vẫn đang văng vẳng ở bên tai, đây là một số trò tiêu khiển mà người †a yêu thích.
Lặng lẽ chờ đợi một bài hát kết thúc, Charlie đi đến bàn làm việc của mình, cung kính cúi đầu.
- Đại nhân, tôi có việc gấp muốn bẩm báo với ngài.
Trấn trưởng giương mí mắt, thờ ơ hỏi.
- Chuyện gì?
Theo ông thấy, chuyện cấp bách mà lão Charlie có thể báo cáo, đơn giản là những con gián ngoài lều trại, lại nháo ra cái gì đó.
Những người đó giống như cỏ dại, qua một thời gian ngắn sẽ mọc ra một nhóm, ông ta từ trước đến nay đều không quan tâm đến những người đó sống chết ra sao.
Lão Charlie cúi đầu tiếp tục nói.
- Công viên đất ngập nước Lăng Hồ ở phía bắc xuất hiện một đám người sống sót tụ tập, quy mô dân số đại khái hơn 100 người. Có lẽ nhiều hơn...
- Công viên đất ngập nước Lăng Hồ? Những người sống sót tụ tập?! Làm thế nào nó có thểt
Nặng nề đặt chén trà trên bàn, trấn trưởng từ trên ghế ngồi dậy, nhìn chằm chằm Charlie đang đứng ở cạnh bàn.
- Tin tức có chính xác không?
- Hẳn là không sai.
Charlie thận trọng gật đầu, ngữ khí cung kính tiếp tục nói.
- Thực lực của bọn họ là không thể khinh thường, một ít thợ săn trực tiếp đem con mồi đến chỗ bọn họ, đổi thành muối cùng thịt mang về. Hơn nữa xem ra, điều kiện bọn họ đưa ra tựa hồ càng ưu đãi hơn so với chúng ta. Tôi lo lắng rằng nó sẽ làm tổn thương đến lợi ích của ngài trong một thời gian dài... Tôi đê nghị rằng chúng ta nên chủ động tiếp xúc với nhóm đó và điều chỉnh giá muối một cách thích hợp.
Thần sắc trên mặt trấn trưởng âm tình bất định, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ trên bàn, tựa hồ đang cân nhắc cái gì đó.
Sau một thời gian.
Trong lòng ông ta khẽ động, kéo ngăn kéo ra, lấy ra một phong thư phản chiếu huyết thủ ấn, và một tờ giấy trắng từ bên trong.
Cầm cây bút lên, viết một vài nét, trưởng trấn nhét giấy vào phong bì và ném nó vào tay Charlie đang đứng ở cạnh bàn.
- Ông tìm một người to gan nhưng đáng tin tưởng, đem lá thư này gửi đến Huyết Thủ kia.
Nhìn phong bì trong tay, Charlie hơi sửng sốt.
- Ngài tính...
Mặt trấn trưởng không chút thay đổi nói.
- Mùa đông năm nay sẽ rất lạnh, không có gì bất ngờ, tháng sau, người của Huyết Thủ còn có thể tới một lần.
Vừa nghĩ đến những nhân vật phản diện tham lam vô độ kia, ông ta đã hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng không có biện pháp, cảnh vệ của ông cộng lại cũng không phải đối thủ của những người đó.
Charlie do dự một lúc, cẩn thận nhắc nhở.
- Đó có lẽ không phải một ý tưởng tốt. Hơn nữa, tôi không nghĩ rằng những người của Huyết Thủ thị tộc không phát hiện ra họ, mà cần chúng ta phải nhắc nhở...
- Không hề nghi ngờ rằng đây là ý tưởng tốt nhất, hoặc ông có thể nghĩ ra một cách tốt hơn?
Trấn trưởng không kiên nhẫn khoát tay áo, nói tiếp.
- Trong kho thóc của chúng ta không có dư lượng cho bọn họ, lấy không ra lương thực, cũng chỉ có thể cho người ta. Ông nên biết kết quả của những người bị bắt cóc bởi những kẻ cướp đoạt? Hãy suy nghĩ về những các gia đình đã tan vỡ, tôi cũng vì lợi ích của người dân trong thị trấn. Đến lúc này, ông ngược lại đau lòng cho người dân trong trấn.
Một lần nữa nâng chén trà lên, nhìn lão Charlie yên lặng không nói, trấn trưởng nhấp một ngụm nước trà ấm áp, chậm rãi mở miệng nói.
- Thời tiết ngày càng trở nên tồi tệ hơn.
- Hãy cầu nguyện, hy vọng hàng xóm của chúng ta có thể nuôi những con sói.
Charlie cúi đầu cung kính nói.
- Tuân theo phân phó của ngài.
Trấn trưởng hài lòng gật đầu.
- Đi xuống đi. Đúng rồi, sau khi ông trở vê, bảo đám điêu dân thu thập nhiều củi hơn, cố gắng phơi khô một chút. Củi không khô mà bốc cháy lên se phát ra những tiếng lạch cạch rất ồn ào.
Charlie cúi đầu và rời khỏi phong với phong bì trong tay.
- Vâng, đại nhân.
Ngày hôm sau.
Bờ đông của Hồ Lăng.
- Chuẩn bị.
Giọng nói vang dội mà bén nhọn vang vọng bên cạnh rừng cây.
- Fire in the holel
Ngòi nổ được thắp sáng.
Ống sắt lớn cố định trên cột gỗ, ầm ầm nổ ra một cột lửa lớn cùng khói trắng. Đạn pháo hóa thành bóng đen, vẽ ra một đường parabol xinh đẹp trên không trung, nặng nề nện vào hồ cách đó mấy trăm thước.
Chờ đợi trong giây lát, một cột nước phóng lên trời, bọt nước tản ra bốn phía, tiếng sấm xuân trầm đục mang theo gợn sóng, theo mặt hồ cuồn cuộn mà đến.
- Con mẹ nói
- Ai đang đốt pháo ở đó. - Tên Muỗi chó chết chứ ai.
- Cá của lão tử đều bị dọa chạy mất.
Bên bờ hồ, đám câu cá la mắng một trận, tuy nhiên Muỗi đang hưng phấn nên cũng không nghe thấy.
Kể từ khi giải quyết việc chuẩn bị axit nitric và axit sulfuric, xưởng nhỏ của anh ta đã có thể sản xuất một lượng nhỏ nitrat glycerin, chỉ cần thêm một chút sợi thực vật có thể làm cho bông nitrat hóa. Sau đó, với dung dịch hỗn hợp ethanol và acetaldehyde để hòa tan, làm nhựa cây trở thành một loại keo thuốc súng rất hữu ích.
Mặc dù chưa mở khóa quá trình sản xuất của nó để bảo dưỡng các hạt của quá trình sấy khô, nhưng so với thuốc súng đen ban đầu thì đã mạnh hơn nhiều.
Lần này qua đi, ít nhất cũng có 30 kg —— làm không tốt cũng tương đương 50 kg thuốc súng đen.
- Ha ha ha ha, nice! Lão tử rốt cục thành công!
Muỗi hưng phấn vung quyền, kết quả nắm đấm đấm vào thân cây, ngược lại không đau, thiếu chút nữa hung khô nắm đấm của mình.
Đáng tiếc, đường trắng trong kho quá ít, ăn cũng ngại đắt, nếu không anh ta còn có thể dùng đường trắng cùng kali làm ra đồ chơi càng trâu bò hơn.
Một phát chưa hết hưng.
Muỗi dùng kìm gắp than lửa, lấy vỏ đạn nóng bỏng ra, sau đó lại lấp đầy một phát vào, điều trở lại góc độ trước đó, châm ngòi.
Lại oanh một tiếng nổ lớn vang lên.
Lần này đạn pháo bay còn xa hơn lần trước, bay về phía trước ước chừng một trăm thước.
Tiếng nổ vang vọng trên hồ.
Dân du mục đang tới lấy nước bên bờ hồ đều bị âm thanh sấm sét này dọa sợ, nhao nhao ngơ ngác nhìn về phía cột nước bắn tung tóe trên mặt hồ.
- Vậy, đó là cái gì?
- Súng cối?! - Nên... Nên gọi là pháo. Tôi đã gặp qua cứ điểm của những người sống sót lớn hơn một chút, bọn họ dùng pháo kia, đối phó với dị chủng cỡ lớn.
- Uy lực này cũng quá mãnh liệt, khó trách bọn họ có thể săn bắn cua Móng Vuốt.
Không giống như những người du mục khiếp sợ, thán phục, lần này các người chơi đang câu cá rốt cục nhịn không được lửa giận, nhao nhao mang theo cần câu từ bên hồ tìm tới.
- Mẹ nói
- Cậu bắn pháo sang nơi khác được không?
- Cá của lão tử đều bị cậu dọa chạy mất!
- Đúng vậy! Cá trong trò chơi này vốn đặc biệt khó câu được, hiện tại càng không câu được!
Bạn cần đăng nhập để bình luận