Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 117: Sở Quang đang chơi một ván cờ lớn (3)

Chương 117: Sở Quang đang chơi một ván cờ lớn (3)Chương 117: Sở Quang đang chơi một ván cờ lớn (3)
Đã đến giữa trưa.
Ở bên cạnh đại sảnh cư dân chỗ lánh nạn, khoang đào tạo nửa mở, phát ra một âm thanh vừa nghẹn ngào lại nức nở.
"Huhuhu, chị ơi, rốt cuộc em cũng sống rồi!"
Lúc trước tỉnh lại quá kích động, cái trái đập vào cửa khoang vẫn còn chưa mở hết, Nha Nha xoa xái trán đã đỏ bừng ngồi dậy khỏi khoang hồi sinh.
Nhìn thân thể kiêu hãnh cùng làn da mềm mại đối diện trong gương, trong đôi mắt cô chứa đầy nước mắt.
Một nửa là đau, một nửa là hưng phấn.
Trước lúc online, cô đã ở trên diễn đàn OB suốt ba ngày!
Ba ngày đó!
Có trời mới biết ba đêm khó ngủ này, nếu bản thân không có mũ thì sẽ chịu đựng như thế nào.
Lau khô nước mắt chảy ra, Nha Nha nhanh chóng mặc quần áo trong ngăn chứa đồ ở đầu khoang, dùng sức nhấc lên, kéo chặt khóa kéo, chạy chậm ra khỏi phòng nghỉ.
Đèn trong đại sảnh cư dân sáng lên.
Sở Quang mới từ bên ngoài trở về, đang ngồi trước máy tính ở đại sảnh lên mạng.
Nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ bên, anh thuận tay tắt trang web đang xem đi, buông con chuột ra, nhìn sang người chơi đang đi vào đại sảnh kia.
Chỉ thấy vị rau hẹ này cúi đầu, dùng giọng điệu sám hối nói.
"Quản lý đại nhân đnág kính, xin cho phép tôi xin lỗi vì hành vi qua loa, liều lĩnh của mình!"
Tuy kế hoạch đã nói với cô, xin lỗi cũng không có ý nghĩa gì, nhưng những gì NPC này làm cũng quá chân thật.
Đặc biệt là khi anh nhìn qua, cô luôn cảm thấy nếu bản thân không nói một câu xin lỗi, chính mình cũng không còn cách nào tự tha thứ cho mình.
"Không cần xin lỗi tôi, điều cô phụ lòng chính là sự tín nhiệm của tổ chức, cùng với những người còn đang hôn mê chờ dưới mặt đất."
Sở Quang nhìn thoáng qua quần áo trên người cô.
Nếu anh nhớ không lầm thì loại áo khoác đồng phục màu lam này chỉ cung cấp cho mỗi khoang đào tạo hai bộ. Nếu cô gái này lại chết một lần, e là chỉ có thể bỏ chạy.
Tuy Đằng Đằng bên kia làm chút áo khoác da thú giữ ấm, nhưng chỉ thích hợp mặc ở bên ngoài, bên trong nếu không mặc cái gì, ít nhiều cũng sẽ có hơi không phù hợp với trẻ em.
Đặc biệt là dáng người tên này có chút đặc biệt...
Sở Quang không cảm xúc tiếp tục nói.
"... Dựa theo quy tắc, tôi có lẽ sẽ khấu trừ 500 điểm cống hiến của cô, nhưng tiếc rằng cô cũng không có điểm cống hiến để trừ."
Nha Nha cúi đầu, hổ thẹn nói.
"Thật sự rất xin lỗi, tôi tình nguyện chấp nhận mọi hình phạt!"
"Trừng phạt là để dạy cho cô một bài học, muốn tồn tại trên mảnh đất hoang này, không chỉ cần có dũng cảm, mà còn phải có cả đầu óc. Tôi hy vọng cô có thể quý trọng sinh mệnh của mình, cũng càng quý trọng cơ hội không dễ có được này và tiến về phía trước."
Sở Quang dừng một chút, tiếp tục nói.
"Giao cho cô một nhiệm vụ, đi ra ngoài thu thập 100 kg thức ăn mang về, bao gồm cả rau dại, quả mọng, nấm. Cho đến khi nhiệm vụ trừng phạt được hoàn thành, thân phận của cô sẽ giáng từ "cư dân" xuống thành "tội dân", cho nên thân phận này bình thường không có cách nào nhận nhiệm vụ, cũng không thể nhận được bất cứ phần thưởng nào."
"Nhớ kỹ, số dư của cô không đủ để trả hình phạt tử vong. Nếu lại tử vong một lần nữa, tôi sẽ gửi cô trở lại lòng đất vĩnh viễn."
"Tự giải quyết cho tốt."
Trở về vĩnh viễn có nghĩa là bị tước tư tách trong trò chơi.
Ở trong thiết lập của trò chơi hư cấu, tất cả người chơi đều đến từ chỗ sâu nhất của chỗ lánh nạn—— một trung tâm ngủ đông đông lạnh hàng ngàn hàng vạn người, với tư cách đội binh sĩ đang hoạt động trở về với mặt đất.
Nghe thấy bốn chữ trở về vĩnh viễn này, thân thể Nha Nha run lên, vội vàng nói.
"Được! Tôi đảm bảo không bao giờ làm như vậy nữa!"
Xem như hài lòng với thái độ thức tỉnh của cô, Sở Quang khẽ gật đầu.
"Đi đi."
Nha Nha ủ rũ cụp đuôi, đang chuẩn bị đi tới phía cửa, nhưng đúng lúc này, người quản lý ngồi ở trước bàn làm việc bỗng nhiên gọi cô lại.
"Chờ một chút."
Nha Nha dừng chân quay đầu lại.
"Ngài còn gì dặn dò sao?”
"Ừ, cô chờ một chút đã, tôi cho cô xem thứ này."
Nói rồi, Sở Quang từ trong ngăn kéo lấy ra một cái hộp đóng hộp bằng kim loại, giật cái móc kéo ra, xé nắp đồ hộp xuống.
Mùi hương từ trong đồ hộp bay ra.
Sau khi Sở Quang nhìn thấy lại sửng sốt.
Không ngờ đồ hộp có niên kỷ này chẳng những không có phân tầng dầu mỡ, hơn nữa vẻ ngoài trông giống như mới vừa sản xuất vậy.
Nếu không phải vừa mới chế biến ra thì...
Vẻ mặt Sở Quang có chút lạ.
Cần thử độc không nhỉ?
Vẫn cảm thấy không cần thiết.
Nha Nha vừa mới sống lại thật ra cũng không nghĩ nhiều như vậy.
Lúc này bụng cô trống rỗng, vốn không đói bụng, nhưng nhìn thấy hộp đồ mỹ vị ngon miệng kia, lập tức không nhịn được nuốt ngụm nước miếng.
Ngẩng đầu nhìn về phía quản lý đại nhân, trên mặt cô đầy vẻ khó tin và cảm động. "Cái này, cái này là cho tôi sao?”
Sở Quang cũng không đáp, chỉ hỏi.
"Muốn ăn không?"
Nha Nha nhanh chóng gật đầu.
"Muốn."
Sở Quang tiếp tục hỏi.
"Vậy màu sắc có chỗ nào không đúng không? Ví dụ như... Ánh sáng màu xanh?"
Nha Nha dùng sức lắc đầu.
"Không có!"
Khi đói bụng nhìn cái gì cũng thấy ngon, lực chú ý của cô đã hoàn toàn bị đồ ăn câu lấy, không nhịn được lại nuốt một ngụm nước miếng lần nữa.
Người quản lý cũng quá có lương tâm!
Tuy vừa mới trừng phạt mình, nhưng nhưng nhưng ——
"Được, tôi biết rồi."
Sở Quang lấy đồ hộp trở về.
"Tôi chỉ cho cô nhìn xem thôi, đừng nghĩ quá nhiều."
Nha Nha: '?22”
Cuối cùng, vị người chơi này rơm rớm nước mắt chạy đi.
Sở Quang ngồi ở trên ghế ăn đồ hộp cũng cảm thấy lần này có lẽ mình quả thật có hơi quá đáng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận