Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 88: Người bò sát! (1)

Chương 88: Người bò sát! (1)Chương 88: Người bò sát! (1)
Nhưng tại sao lại vào ban ngày?!
Một cảm giác ớn lạnh sống lưng.
Trước khi có thời gian suy nghĩ về câu hỏi này thì Sở Quang đột nhiên nâng họng súng lên, vừa bóp cò vừa hét lớn.
"Tản ra!"
Đoàng'
Ở họng súng bắn ra những tia lửa.
Tuy nhiên, vì khoảng cách khá xa nên viên đạn không trúng mục tiêu, chỉ để lại một lỗ đạn thật sâu trên bức tường phía sau người bò sát.
Nổi giận trước những viên đá và những mảnh đạn rơi vãi, người bò sát cắn đứt chiếc xương chân đang ngậm trong miệng và gầm lên thảm thiết từ cái miệng đẫm máu.
"Gào!"
Những người chơi đều bị khí thế kia làm cho sợ đến choáng váng, chỉ dám đứng yên bất động bên cạnh chiếc xe ba gác, như thể chân của những người họ đều đã dán chặt xuống mặt đất.
Chết tiệt!
Cái này còn đáng sợ hơn cả kẻ cướp bóc nữa!
"Tôi phải nói bao nhiêu lần nữa! Hãy tản ra khỏi cái xe ba gác đó!" Sở Quang hét lên, động tác trên tay cũng không hề dừng lại một chút nào, nhanh chóng rút chốt bắn liên tục, cứ thế liên tiếp bắn ra được mấy viên đạn.
Nhờ kinh nghiệm đã tích lũy được trong những ngày đi săn, tuy không khiến anh trở thành một tay súng giỏi nhưng ít nhất nó cũng khiến cho động tác nạp đạn của anh trở nên mượt mà hơn rất nhiều so với những lần đầu chạm vào súng.
Bốn cánh tay của người bò sát vung ra, bóng người chợt lóe lên, rất nhanh người bò sát đã chui vào cửa sổ bên cạnh đó.
Lúc này, hai người chơi mãi cũng phản ứng lại, luống cuống nâng họng súng lên, nhắm bắn một cách khẩn trương.
"Người quản lý, chúng tôi sẽ không đi đâu cải!"
"Đúng, đúng vậy! Thê bảo vệ - "
"Mẹ nó tôi đặc biệt ra lệnh cho hai người nhanh chóng tránh ra ngay!"
Nhìn thấy hai tên ngốc này vẫn còn lắp bắp đứng đó nói mấy câu thề nhảm nhí, Sở Quang muốn chạy lại cho bọn họ vài cú đá vào mông.
Nhưng mà với tình hình hiện tại thì tất nhiên là không thể làm như thế được.
Anh có thể cảm nhận được là nguy hiểm đang đến rất gần rồi.
Người bò sát không giống như người gặm nhấm.
Mặc dù cả hai đều chịu tác động của nấm đột biến , nhưng mà người gặm nhấm chỉ giống như một thây ma không hề có ý thức tự giác nào cả, chỉ giữ lại bản năng ăn uống, sợ ánh nắng mặt trời và thậm chí còn yếu hơn cả những con linh cẩu đột biến.
Nhưng người bò sát thì khác hoàn toàn, sinh vật này gần như không thể phân biệt được những sinh vật "sống", chúng không hè dựa vào bản năng để săn mồi mà chỉ dựa vào lý trí.
Những sinh vật này không chỉ biết nghĩ chiến thuật mà còn biết đuổi theo những mục tiêu đã khuất khỏi tâm mắt, dù mặt trời cũng khiến những sinh vật này sợ hãi nhưng lại không hề ngăn cản được sự di chuyển của chúng.
Rốt cuộc là ai ngu ngốc lại chọc đến những sinh vật này chứ!
Một giọt mồ hôi lạnh lướt qua trên trán Sở Quang, ánh mắt anh nhanh chóng đảo qua đám thợ xây đang làm việc ven đường, thần kinh căng thẳng đến cực điểm.
Bên trái?
Hay là bên phải ——
Khóe mắt Sở Quang chợt thấy một bóng dáng lướt qua, Sở Quang nhanh chóng xoay người bắn mạnh, họng súng chỉ vào tầng hai của cửa hàng ở ven đường bên phải.
Gần như cùng một lúc, người bò sát trông vô cùng gớm ghiếc cũng lao về phía anh một cách quyết liệt, bốn cánh tay vung mạnh.
Bùm ——I Ngón trỏ trên cò súng tự động di chuyển.
Trong một nháy mắt, rất may là viên đạn đã trúng vai của người bò sát.
Máu đen bắn lên tung tóe.
Người bò sát hét lên một tiếng đau đớn, sau đó ngã lăn xuống đất.
Mặc dù chậm hơn Sở Quang nửa nhịp, nhưng hai người chơi kia cuối cùng cũng phản ứng kịp, vội vàng nâng họng súng trường 5mm trong tay lên khai hỏa.
Tuy nhiên, vì hai khẩu súng có chất lượng kém hơn và không có rãnh nòng, cộng thêm việc cả hai người đều không có bất kỳ kỹ năng hay kinh nghiệm bắn súng gì nên hai tiếng súng vang lên đều trúng vào hư không.
Một sợi lông của người bò sát cũng không trúng.
Viên đạn trên vai không ngăn được người bò sát, mà ngược lại còn khơi dậy tính khát máu của nó, chỉ thấy nó lộn một vòng tròn, điều chỉnh lại thăng bằng cơ thể, bất chấp tất cả lao về phía mục tiêu mà nó cho là mối đe dọa lớn nhất.
Lao đến như xé gió.
Sở Quang vừa nạp đạn xong, gần như là theo bản năng buông khẩu súng trường nòng sắt trong tay ra, vươn tay ra sau lưng rút ống thép làm mũi lao, sau đó lấy ra chắn ở trước mặt, ngăn cản cái miệng há to đỏ như chậu máu đang hướng về phía anh.
Ống thép phát ra tiếng lách cách vì không chịu nổi sức nặng, Sở Quang nghiến răng nghiến lợi, mỗi một tế bào trong cơ thể đều đang căng ra cực hạn.
Tuy nhiên, 9 điểm sức mạnh có thể chênh lệch so với người bình thường, nhưng so với người bò sát trước mặt thì có lẽ vẫn còn kém hơn một chút.
Cho dù Sở Quang có cố gắng dùng hết sức lực của bản thân, anh vẫn cảm thấy hai chân dần mất kiểm soát, sắp không đứng nổi trên mặt đất nữa rồi, người bò sát dùng sức đẩy Sở Quang ngã ra ngoài, đâm sầm vào chiếc xe buýt vỡ nát ở giữa đường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận