Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 747: Gấu Trắng ky sĩ đoàn! (3)

Chương 747: Gấu Trắng ky sĩ đoàn! (3)Chương 747: Gấu Trắng ky sĩ đoàn! (3)
Giống như bản thân không tiếc tiền khuyến khích người chơi đi làm cho tàu thám hiểm và nghiêm cấm người chơi không được làm những việc quá đáng đối với những người không thể trêu chọc.
Đợi khi nền văn minh của chúng ta phát triển, hãy học hỏi kiến thức của những người bạn ngoài hệ mặt trời và kinh nghiệm đối phó với ngày tận thế, sau đó trở về xây dựng đất nước, làm lợi cho xã hội.
Thực ra nếu Sở Quang thiếu đạo đức một chút, còn có thể dùng 'Đây là giấc mơ của các bạn, cũng là tương lai của các bạn, giống như một kẻ lừa đảo, dụ dỗ họ tuân theo các quy tắc của mình trong thực tế.
Nhưng đó là một con đường khác mà hắn chưa từng hình dung đến.
Nghệ thuật quản lý nằm ở chỗ hướng dẫn chứ không phải chỉ huy, dùng sức quá mạnh không phải là điều tốt.
Nhìn những giá sách xếp hàng trước mắt, Sở Quang như nhìn thấy một bộ bài đầy ắp, khóe miệng không khỏi nở một nụ cười.
- Có nên thả mồi trước không?.
Hay để dành đến trước vòng 'Closed Beta' tiếp theo?
Đang lúc Sở Quang suy nghĩ xem công nghệ nào hoặc kiến thức khoa học cơ bản nào phù hợp để câu cá, thì ngoài cửa hoạt động truyền đến tiếng bước chân.
Ân Phương kẹp một chiếc máy tính bảng dưới khuỷu tay, bước vào phòng duyệt.
Từ biểu cảm trên khuôn mặt của hắn, Sở Quang đã linh cảm được tám phần là có chuyện tốt xảy ra, vì vậy hắn tươi cười nói.
- Tôi đoán là vấn đề thanh nhiên liệu đã có tiến triển rồi.
- Anh nên cố tình đoán sai, để tôi có chút cảm giác thành tựu.
Ân Phương nói đùa, đưa chiếc máy tính bảng trong tay cho Sở Quang.
- Chúng tôi đã tìm thấy thanh nhiên liệu loại có thể sử dụng cho nơi trú ẩn từ một nhà kho ngầm của nhà máy lắp ráp động cơ đẩy, năng lượng còn lại là 67%, có thể sử dụng trong thời gian dài. Quân đoàn của anh đang trên đường trở về, trên đường đi, họ sẽ chịu trách nhiệm chuyển hàng đến nơi trú ẩn số 401, sau đó tôi sẽ đi lắp đặt ... Phải nói là anh đã chuyển hết sách của nơi trú ẩn số 401 đến đây rồi sao?
Hắn để ý thấy những giá sách trong phòng duyệt đã chất đầy sách.
Lần trước đến đây, hắn không thấy một cuốn nào cả, thậm chí còn nghĩ rằng người quản lý đầu tiên ở đây là một kẻ vô học.
- Như vậy sẽ tiện hơn ... Lần sau tôi sẽ giả vờ đoán sai, chẳng hạn như hỏi cậu trước xem anh có người yêu chưa?
Sở Quang cười trêu chọc.
- Thôi vậy, di tích của nên văn minh trước thú vị hơn đối với tôi.
Mặc dù ban đầu anh bước vào nơi trú ẩn với thái độ nửa đe dọa, nhưng trong những lần tiếp xúc sau đó, Ân Phương dần dần cảm thấy anh chàng trước mặt thực sự là một người dễ hòa đồng.
Không giống như những viên chức kỹ thuật của Học viện, những người đó ban đầu vẫn hiểu một chút về kỹ thuật, nhưng sau đó đều trở thành những ông lớn chỉ tay năm ngón, còn những người thực sự làm việc như hắn thì lại không có gì cả.
Và.
Không có không gian thăng tiến.
Anh chàng trước mắt này thì khác.
Mặc dù kiến thức cơ bản không biết gì, khiến người ta nghi ngờ rằng liệu có từng được giáo dục cơ bản ở nơi trú ẩn hay không, nhưng thái độ tôn trọng kiến thức của hắn vẫn khiến hắn cảm thấy thoải mái.
Ấn Phương liếc nhìn phòng đọc sách, đặc biệt chú ý đến chiếc máy pha cà phê bên tường, vẻ mặt đầy ngưỡng mộ.
- Môi trường ở đây quá tốt.
- Có chuyển đến đây làm việc không?.
- Không cần đâu, khi có người ở bên cạnh tôi không thoải mái... Tôi có thể mang một chiếc máy pha cà phê đi không? Dù sao thì cũng có nhiều như vậy. Lần trước đến đây, Ân Phương đã để ý đến chiếc máy pha cà phê ở góc tường, nhưng không tiện mở lời.
Sở Quang cười nói.
- Cây cà phê vừa trông, anh có mang đi một chiếc thì có ích gì ... Thôi bỏ đi, cậu muốn thì cứ lấy.
Ấn Phương vui mừng ôm lấy chiếc máy mà mình ưng ý nhất.
- Cảm ơn!
Máy pha cà phê thời Liên minh Nhân loại đặt ở thời đại này cũng là một công nghệ đen hiếm có, ngoài việc có thể tự động sấy khô, rang, khử chua, xay thì còn có thể mô phỏng ra nhiều loại chế biến khác nhau theo nhu cầu.
Nghe nói thời kỳ Thịnh vượng, siêu thị lớn của Liên minh Nhân loại sẽ cung cấp quả cà phê vừa mới hái, đồng ý nhu cầu ngày càng cá nhân hóa của khách hàng.
Có thể sở hữu một chiếc máy pha cà phê công nghệ cao của riêng mình, đối với Ân Phương mà nói còn bất ngờ hơn cả việc đào được thanh nhiên liệu của lò phản ứng nhiệt hạch.
Ở học viện, đây là đãi ngộ mà chỉ những nghiên cứu viên cấp B trở lên mới có thể hưởng thụ.
Nhìn vẻ mặt si mê của Ân Phương, Sở Quang không khỏi có chút kỳ quái.
Nghe nói những người trung niên sẽ gửi gắm tình cảm vào một số thứ kỳ quái, chẳng hạn như ấm trà, cần câu, thậm chí là ổ cắm sạc.
Nhưng tên này mới ngoài hai mươi chứ nhỉ?
- Cà phê có ngon đến vậy không?
- Anh không hiểu đâu, thưởng thức vẻ đẹp của thời gian cũ, đây là một trong số ít những thú vui...
Bàn tay vuốt ve máy pha cà phê dừng lại, trên khuôn mặt Ân Phương hiếm hoi thoáng chút buồn bã.
- Cả đời này tôi đều theo đuổi di tích của nền văn minh trước, tôi đào chúng ra khỏi đống đổ nát, sau đó phân loại và sắp xếp chúng. Tôi thậm chí còn mơ thấy thời đại đó trong giấc mơ của mình ...
- Nhưng đáng buồn thay, tôi càng đi xa trên con đường này, tôi càng tỉnh táo nhận ra... Không thể quay lại được.
Sở Quang im lặng một lúc, không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vỗ vai tên này.
- Không cần hoài niệm quá khứ.
- Chúng ta vẫn còn ở đây.
- Chúng ta chính là sự tiếp nối. ....
Rừng rậm phía đông thành phố Thanh Tuyền.
Đội Ngưu Mã thay toàn bộ ngoại cốt, đang hộ tống thanh nhiên liệu, thận trọng tiến về phía trước trên con phố ngập đầy rừng rậm.
Trước đó, họ vừa trải qua một trận chiến.
Một nhóm cướp đoạt đóng quân gần mục tiêu nhiệm vụ không những không đầu hàng mà còn nổ súng vào họ.
Tuy nhiên, giải quyết bọn man rợ đó không tốn nhiều năng lực.
Giao những người bị bắt giải cứu và những tên cướp còn lại cho những người lính NPC thay phiên canh gác, sau đó họ mang theo thùng hàng chứa thanh nhiên liệu tiếp tục tiến về hướng nơi trú ẩn số 401.
Phải nói rằng, bộ ngoại cốt thật quá hữu dụng.
Thanh nhiên liệu nặng hàng trăm ký, cho dù là hệ lực lượng, đeo leo núi vượt đèo đi lại trong đống đổ nát cũng phải mệt mỏi.
Nhưng treo trên bộ ngoại cốt, ngoài việc tiêu hao năng lượng tăng lên một chút, không có cảm giác nặng nề chút nào.
Đi ở vị trí chính giữa đội ngũ, Cai Thuốc liếc nhìn bộ trang phục tốt nghiệp trên người mình, do dự rất lâu, vẫn không nhịn được nói ra lời trong lòng đã kìm nén suốt chặng đường.
- Anh em, tôi ——-.
- Được rồi, đừng nói nữa, nhiệm vụ lần này trừ 15% tiên thu được của cậu, chia đều cho bốn người chúng tôi được chứ?
Ngắt lời cậu tôi, Lão Bạch bất đắc dĩ nói.
Hắn đã sớm chú ý đến chuyện trong lòng Cai Thuốc.
Quả nhiên, sau khi nghe câu này, Cai Thuốc thở phào nhẹ nhõm, biểu cảm cũng dần dần thả lỏng.
- Cảm ơn.
Một vạn bạc cho một ky binh hạng nhẹ.
Toàn máy chủ hiện chỉ có 40 bộ, còn 60 bộ treo trong cửa hàng NPC, mỗi tài khoản chỉ được mua giới hạn một bộ.
Tiền tiết kiệm ít ỏi của hắn tất nhiên là không mua nổi, dù sao thì hắn vào game cũng là từ thời bản mở rộng 'Lục địa hành chư.
Mặc dù trước đây mọi người chơi game cũng tặng nhau trang bị các kiểu, nhưng bộ trang bị này quá đắt, đổi ra tiền tệ là phải hai ba mươi vạn.
Hắn thực sự không chịu nổi.
- Cảm ơn cái gì chứ.
Dạ Thập trợn trắng mắt không vui.
- Chúng tôi còn chờ anh béo lên làm T chính mà.
- Không cần phải coi trọng quá.
Phương Trường võ vai Cai Thuốc.
- Chúng tôi cũng chỉ chiếm lợi thế là chơi game trước, mới có được chút tiên cơ, anh cảm ơn chúng tôi không bằng cảm ơn A Quang.
Cuồng Phong:
- Đồng ý, chơi game đừng mang theo quá nhiều gánh nặng, tính toán giá trị trang bị của mình có ý nghĩa gì chứ.
Cai Thuốc hít mũi, không nói thêm những lời khách sáo sến súa nữa, mà âm thầm ghi nhớ sự quan tâm của mọi người dành cho mình.
- Còn 2 km nữa là vào khu vực an toàn rồi, sau nhiệm vụ lần này hẳn là sẽ mở khóa được cứ điểm mới, làm làng tân thủ cho mấy chú gà mờ...
Lão Bạch đưa tay chỉ vào VM, xác nhận vị trí.
- Hai lựa chọn, đi thẳng tắt ngang, băng qua rạp hát bỏ hoang rồi đi thẳng đến ga công viên sinh thái số ba, hoặc là quay về theo đường cũ chúng ta đến đây.
Cuồng Phong sờ mũi.
- Nói chung tắt ngang là hành vi cắm cờ chuẩn mực.
Phương Trường:
- Vậy thì cứ chắc ăn một chút.
Tuy nhiên ngay lúc này, Dạ Thập đột nhiên nắm chặt khẩu súng bắn tỉa trong tay.
- Không cần chọn nữa.
Bốn người còn lại lập tức cảnh giác.
Lão Bạch lập tức nhìn hắn, nghiêm túc hỏi.
- Cậu phát hiện ra cái gì?
- Sát khí...
Dạ Thập nuốt nước bọt, cẩn thận quan sát xung quanh.
- Rất yếu ớt ... nhưng tôi có thể cảm nhận được.
Đường phố vắng tanh, căn bản là không nhìn ra bất kỳ điều bất thường nào.
Tuy nhiên trực giác của Dạ Thập rất ít khi sai.
Sát khí tôn tại, nghĩa là đối phương đã phát hiện ra họ.
Lão Bạch mặt nghiêm lại, ra hiệu tản ra, khế quát.
- Chuẩn bị chiến đấu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận