Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 719: Tự giác người vận khí bình thường sẽ không kém, mặc kệ là NPC vẫn là người chơi (1).

Chương 719: Tự giác người vận khí bình thường sẽ không kém, mặc kệ là NPC vẫn là người chơi (1).Chương 719: Tự giác người vận khí bình thường sẽ không kém, mặc kệ là NPC vẫn là người chơi (1).
- Kính thưa Quản lý đại nhân, tôi xin dâng nông trại của mình cho Liên minh mới!
Trong phòng tiếp khách.
Đứng trước mặt Sở Quang, lão Brown cúi đầu cung kính, bàn tay phải đây nếp nhăn run rẩy đặt lên ngực trái để tỏ lòng tôn trọng.
Sở Quang liếc nhìn ông ta với vẻ khá ngạc nhiên.
Lão già này.
Có ý thức giác ngộ thế à?
Nghe nói Brown có chuyện muốn gặp mình, Sở Quang còn tưởng ông ta đến để đòi lại số lương thực và dầu sinh khối mà mình đã mượn trước đó, nhưng không ngờ ông ta lại đến để đầu hàng.
- Có thể cho tôi biết điều gì khiến ông đột nhiên đưa ra quyết định này không?
Tất nhiên là vì muốn sống.
Tuy nhiên, lão Brown thông minh sẽ không nói như vậy.
Biểu cảm trên khuôn mặt hơi đanh lại, ông ta ngẩng đầu lên vẻ nghiêm trang và nghiêm túc, nói với giọng trầm bổng.
- Là bài phát biểu của ngài, thưa Quản lý kính trọng.
Sở Quang cố gắng nhớ lại bài phát biểu của mình, nhưng không nhớ rõ mình đã nói gì vào ngày hôm đó, chỉ nhớ rằng cuối cùng đã quảng cáo cho 'nước giải khát hạt nhân của mình.
Thấy Sở Quang không nói gì, lão Brown tiếp tục nói. ... Lời lẽ hào hùng của ngài trong buổi lễ kỷ niệm đã khiến kẻ ngu muội như tôi bừng tỉnh, cũng khiến tôi vô cùng xấu hổ vì những hành động trong quá khứ của mình. Để được sống sót, tôi đã làm nhiều điều không nên làm, tôi không thể bào chữa rằng mình không làm chủ được bản thân, chỉ hy vọng có thể thông qua cách này để giảm bớt tội lỗi của mình. .
- Một thế giới mới bình đẳng, không áp bức, cũng là điều mà tôi mong đợi. Khi nói câu này, khuôn mặt lão Brown đầy vẻ thành kính, nhưng trong lòng lại chua xót.
Thực ra không chỉ muốn sống, mà kể cả Liên minh mới không cần nông trại của ông ta thì ông ta cũng không thể tiếp tục kinh doanh nông trại này được nữa.
Trong trận chiến thủy triều trước đó, nơi trú ẩn 404 đã trưng dụng gần như toàn bộ dầu sinh khối từ kho của ông ta, và sau khi chiến tranh kết thúc, họ cũng không có ý định trả lại.
Tất nhiên Brown không tiện đi đòi.
Dù sao thì nếu không có những người áo xanh đó, đừng nói đến nông trại, có khi đầu của ông ta đã treo trên ghế của bộ lạc Tước Cốt rồi, căn bản không đến lượt Thủy triều ra tay.
Tuy nhiên, việc vay thóc vay dầu này đã khiến kho của ông ta trống rỗng đến mức chuột chạy qua cũng có thể nghe thấy tiếng.
Hôm qua, ông ta nhờ quản gia tính toán một khoản tiền, phát hiện chỉ trong hai tháng đầu năm đã lỗ gần một vạn đồng tiền xu, nghĩ đến việc mình còn phải nuôi sống hơn hai trăm nô lệ và hơn bốn mươi người hầu, ông ta liền cảm thấy đau đầu như muốn nứt ra.
Đây mới chỉ là đầu năm.
Nếu đến cuối năm thì còn ra thể thống gì nữa??
Đặc biệt là hiện tại, liên minh mới đã được thành lập, toàn bộ khu vực từ Đường vành đai thứ năm phía Bắc đến khu Du Mộc đã được đưa vào khu vực khôi phục, và trang trại của ông ấy tình cờ cũng nằm trong phạm vi này.
Cái gì đến rồi cũng sẽ đến.
Lão Brown không hề ngạc nhiên trước kết quả này, ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm.
Ít nhất là bản thân ông ta không phải nửa đêm bị tiếng động ngoài đánh thức, không phải trong lo sợ đón ánh nắng mặt trời của ngày hôm sau.
Ông ta đã quá chán ngấy những ngày như thế này rồi.
Trước khi nơi trú ẩn 404 đến đây giải phóng nô lệ, ông ta sẽ chủ động dâng nông trại tội lỗi lên cho Liên minh vĩ đại.
Và đây cũng là cách duy nhất hiện tại ông ta có thể giữ lại chút thể diện cuối cùng.
Nghe xong bài phát biểu hào hùng của lão Brown, Sở Quang cười thầm trong lòng, nhưng không tin một câu nào trong số những lời vớ vẩn đó.
Tuy nhiên, lão này có thể tự giác như vậy, cũng tiết kiệm được khá nhiều thời gian cho hắn.
- Tôi rất vui vì ông có thể nghĩ như vậy, nhưng chúng tôi không phải là những kẻ vô lý, chúng tôi sẽ không lấy nông trại của ông, đó là tài sản của ông. Chỉ cần ông tuân thủ trật tự của chúng tôi, công nhận chủ quyền của chúng tôi đối với khu vực phục hồi, ông có thể tiếp tục kinh doanh dưới sự giám sát của chúng tôi.
Brown nghe xong thì ngẩn người ra, có chút không hiểu ý của Sở Quang, sợ sệt nói nhỏ:.
- Đại nhân, tôi không hiểu ý ngài.
So với việc người quản lý Liên minh trước mặt này nhận lấy nông trại của ông ta, ông ta còn sợ hơn khi đối phương khách sáo nói rằng không được.
Liên minh mới tiếp quản nông trại, đồng nghĩa với việc ông ta vẫn còn đường sống.
Ông ta thực sự sợ rằng, tên áo xanh này miệng thì nói không cần không cần, nhưng sau lưng lại sắp xếp cho ông ta một phiên xét xử công khai, để những tên nô lệ đó viết tội trạng của ông ta.
Như vậy mới gọi là xong đời.
Đọc được nỗi sợ hãi dần hiện lên trong ánh mắt của lão Brown, Sở Quang lập tức đoán được ông ta đang nghĩ gì, vì vậy liền cười hòa nhã nói:
- Ý tôi là, chỉ cần ông tuân thủ luật pháp của Liên minh, giải phóng tất cả nô lệ, và thuê nhân viên theo mức lương tối thiểu và chế độ đãi ngộ lao động mà chúng tôi quy định, cũng như thực hiện nghĩa vụ nộp thuế, ông sẽ được pháp luật bảo vệ.
Giải phóng hết nô lệ ư?
Brown cười khổ nói:
- Đại nhân... ... Ngài cứ lấy nông trại của tôi đi. Đất đai trên vùng Đất Chết này ở khắp mọi nơi, nhưng nếu không có nô lệ, chúng chỉ là một đống đất vô dụng, không thể trông chờ lương thực tự mọc lên từ trong đất được.
Con người luôn không biết đủ.
Như thể cho nhân viên nghỉ thêm hai ngày, để nhân viên tan sở đúng giờ, thì trời sẽ sập xuống vậy.
Không có nô lệ thì không trồng được đất?
Đùa àI
Sở Quang thấy mình cần phải tính sổ với ông.
- Ông có bao nhiêu nô lệ?
Lão Brown không dám giấu giếm bất cứ điều gì, nhưng ông ta thực sự không có thói quen đếm xem mình có bao nhiêu nô lệ mỗi ngày, vì vậy ông ta cẩn thận nói.
- Có lẽ hơn hai trăm.....
Sở Quang tiếp tục nói.
- Bao nhiêu?
Lão Brown nói tiếp.
- Diện tích trồng trọt thực tế... Có lẽ hơn năm trăm mẫu Anh.
Hơn năm trăm mẫu Anh?
Sao lại có nhiều như vậy?
Biểu cảm của Sở Quang hơi ngạc nhiên.
Trước đó, hắn ước tính diện tích đất trồng trọt thực tế của trang trại Brown dựa trên bản đồ chỉ khoảng một trăm mẫu Anh, không ngờ lại nhiều gấp năm lần so với ước tính của chính mình?.
Sai số này có vẻ hơi vô lý.
Tuy nhiên.
Có thể cân nhắc vấn đề này sau, hiện tại vẫn chưa đến quy trình thanh toán ruộng đất.
- Hơn hai trăm nhân công trồng năm trăm mẫu Anh đất, ông không thấy lãng phí sao?
Nhìn lão Brown không hề hay biết, Sở Quang đau lòng nói.
Lãng phí?...
Khuôn mặt của Brown đầy vẻ hoang mang.
Ông ta hoàn toàn không cảm thấy lãng phí ở đâu. Nô lệ không cần trả lương, chỉ cần cho ăn là được. Trong khi những thứ mà nô lệ ăn cũng rẻ, sau khi trông xong lương thực, chỉ cần rắc một ít lúa mạch xanh xuống đất hoặc tìm một góc tường để trồng khoai mỡ, thì đó chính là khẩu phần của họ, ăn không hết còn có thể bán rẻ cho những người nhặt rác.
Đợi đến khi nô lệ không làm được nữa thì bán thẳng hoặc kéo ra ngoài xử lý.
- Nếu tôi là ông, tôi sẽ bán hết nô lệ, dùng tiền đổi lấy vài chiếc máy kéo, rồi mua thêm máy gieo hạt và máy gặt, tiết kiệm một ít tiền để xây dựng tháp nước và kênh tưới cho trang trại. Chỉ năm trăm mẫu Anh đất, hơn hai mươi người là đủ! Trả cho họ một ít tiền lương và tiền thưởng, họ sẽ làm việc chăm chỉ hơn nô lệ, thậm chí coi trang trại như nhà của chính mình.
- Không có nô lệ thì không thể trồng trọt được? Suy nghĩ này rất có vấn đềt
Lão Brown bị Sở Quang nói đến ngây người.
Một lúc lâu sau, ông ta mới nhỏ giọng nói.
- ... Đại nhân, nhiều nhất chỉ có thể đổi được 200. 000 bạc với 200 nô lệ, số tiền này đủ để mua những thứ ngài nói không?
Ông ta không tìm hiểu xem phải mất bao nhiêu đồng bạc hoặc tiền xu để mua những thiết bị này, chỉ cảm thấy thuật toán của người quản lý này khá tùy tiện.
Sở Quang mỉm cười nói.
- Có thể không đủ, nhưng cũng không chênh lệch bao nhiêu, vì ông đã chân thành gia nhập liên minh, chúng tôi sẵn sàng cung cấp cho các ngươi một khoản vay với lãi suất thấp đến mức có thể bỏ qua, giúp các người nâng cấp công cụ nông nghiệp, vượt qua giai đoạn chuyển đổi ban đầu.
- Không cần lo lắng về việc không trả được, chúng tôi sẽ phân biệt giữa nợ cá nhân và nợ công ty. Đây không phải là Thành Cự Thạch, ngay cả khi phá sản cũng sẽ không biến ông thành nô lệ, miễn là sổ sách bình thường, nhiều nhất là sẽ bán đấu giá tài sản còn lại.".
Lão Brown choáng váng bước ra khỏi phòng tiếp khách, tính toán trong đầu cả buổi mà vẫn không tính ra được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận