Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 231: Tâng hầm 404 nơi trú ẩn (1)

Chương 231: Tâng hầm 404 nơi trú ẩn (1)Chương 231: Tâng hầm 404 nơi trú ẩn (1)
Trong tiếng hoan hô của người chơi, Sở Quang phất phất tay, xuyên qua cửa bắc trở về viện dưỡng lão, đi thang máy đi xuống dưới đất.
Thang máy dẫn lên tâng B2 nằm trong sảnh cư dân ở tầng B1 và hiện vẫn bị khóa và chỉ còn vài giờ nữa mới có thể mở.
Thừa dịp còn có chút thời gian rảnh rỗi, Sở Quang ngồi ở trước máy tính, chỉnh lý lại tin tức mình nhận được từ trong 'Nhật ký Huyết Thử, cập nhật vào thiết lập trên trang web chính thức, để những người chơi cùng những người vui vẻ tự do tưởng tượng.
Tiếp theo, Sở Quang lại ở trên diễn đàn kiểm tra tài liệu trong chốc lát, giống như phê duyệt tấu chương, xem qua một lần những bài viết tối hôm qua chưa kịp đọc qua.
Một số ý tưởng thực sự tốt có thể được xem xét đưa vào phiên bản Alpha 0. 5.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, rốt cục chờ đến hai giờ sáng. Sở Quang thấy thời gian không sai biệt lắm, duõi thắt lưng ngồi dậy từ trên ghế, một lần nữa mặc vào bộ ngoại trang, hơn nữa trên lưng còn đeo búa tạ.
Mặc dù, khả năng các nhà quản lý thế hệ đầu tiên tự hại mình chỉ là một phần nghìn, nhưng tất cả vẫn phải cẩn thận mới tốt.
- Tiểu Thất, tôi dự định đi xuống.
Tiểu Thất đã trở lại góc tường sạc pin nâng camera lên, nhu thuận điểm một chút.
- Ừm, biết chủ nhân, cẩn thận nha.
Sở Quang đang chuẩn bị đi vào thang máy dừng bước, quay đầu lại liếc mắt nhìn bà cô này một cái.
- Cẩn thận là có nghĩa là gì? Cô có ý là có gì ở dưới? Hay cô biết cái gì?
Bị một loạt vấn đề này hỏi cho choáng váng, Tiểu Thất mắc kẹt một hồi lâu, mới ngơ ngác nói.
- Không biết. Có lẽ là không?
- Vậy tại sao cô lại bảo tôi cẩn thận?
- Hả?! Đó chỉ là những lời đã nói ra hàng ngày được lưu trữ trong khu dữ liệu... Uh.
Và thiết lập này?
-... Cô đi với tôi đi.
Nhìn Tiểu Thất ngậm miệng không nói lời nào, nhu thuận lăn đến bên đùi mình, Sở Quang lúc này mới yên tâm đứng lên thang máy đi xuống tầng B2.
Nó không phải là sợ hãi.
Điều này hoàn toàn là vì cân nhắc thận trọng.
Theo Sở Quang bước chân trước vào, trên màn hình cảm ứng vốn đen kịt kia, lập tức hiện lên hai nút B1 và B2, cùng với hộp thoại [đã được ủy quyền].
Sở Quang không chút do dự vươn ngón trỏ ấn về phía B2.
Cửa nhẹ nhàng đóng lại, theo thang máy hơi chìm xuống, chưa đến ba giây sau cửa đã mở ra lần nữa, một cỗ không khí khô ráo sảng khoái xuyên qua khe cửa đập vào mặt.
Trong đó thậm chí còn mang theo một tia hương thơm khiến người ta sảng khoái.
- ... Chất làm mát không khí?
Biểu tình trên mặt Sở Quang cổ quái, liếc Tiểu Thất bên cạnh một cái.
- Cô đi dò đường.
- Được rồi...
Âm thanh kia nghe có vé hữu khí vô lực, thậm chí còn có chút ủy khuất.
Nhưng Tiểu Thất vẫn rất nghe lời chủ nhân, ô ô lăn bánh xe đi về phía trước.
Tay phải nắm chuôi búa phía sau, Sở Quang bước vững vàng tiến về phía trước, cẩn thận bước vào lĩnh vực nghe nói có hơn một thế kỷ cũng không có người đặt chân đến này.
Sàn nhà ở đây rất sạch sẽ, không có bụi bặm, bước lên đó không nghe thấy tiếng kẽo kẹt.
Không chỉ là sàn nhà, xung quanh đều là mới mẻ như thế, thậm chí không tìm được một chút dấu vết có người ở.
Thang máy nằm ở trung tâm của hội trường vòng tròn, giống như sân khấu của nhà hát vòng tròn, không gian rộng rãi hơn hội trường dân cư trên tâng B1. Đông Nam Tây Bắc đại sảnh phân biệt tọa lạc bốn cánh cửa lớn, mà phía sau cửa là một con đường chính thẳng tắp, cùng với bốn khu vực hình quạt bị đường chính chia cắt.
Giữa các phân vùng liền kê nhau có cửa hợp kim có thể điều khiển, bình thường mặc định mở ra, khi cần thiết có thể hạ cổng xuống, cách ly toàn bộ phân vùng.
Trong đó, khu A là khu chức năng, cơ sở vật chất bên trong hình như rất phức tạp, Sở Quang dự định ở lại phía sau thăm dò.
Về phần kết cấu của khu B C D rất đơn giản, nhìn vào sơ đồ mặt bằng dán ở lối vào đã có thể đoán được, nơi này là khu dân cư.
Cửa phòng rậm rạp và số hiệu giống như lồng chim bồ câu, nhồi nhét cả hành lang, có lẽ đã sơ bộ diện tích trong mỗi phòng chỉ có 4 đến 5 mét vuông, cũng đủ để một khoang nuôi cấy cộng với một cái bàn, còn chưa bằng một nửa diện tích tâng B1.
- Nơi này thật sự có thể ở lại sao?
Sở Quang đi vào khu C€ âm thầm líu lưỡi, tiện tay mở ra một gian phòng, phát hiện bên trong có một khoang bồi dưỡng, ngoài ra cái gì cũng không có.
Được rồi.
Cũng không có vấn đề gì.
Có lẽ nơi này vốn không phải là nơi ở của người khác.
-... Phòng nhỏ một chút, nhưng phòng đủ tiêu chuẩn cho bốn người, coi như là cố ky sự riêng tư của người chơi.
Mỗi phân vùng có hai trăm phòng, các phòng trong khu vực C D được trang bị khoang nuôi cấy, cộng lại tổng cộng 400 phòng.
Giới hạn dân số của nơi trú ẩn trực tiếp kéo dài từ một trăm người đến năm trăm người, điều này đối với Sở Quang đang thiếu hụt lao động gấp gáp mà nói, không thể nghi ngờ là một tin vui.
Vì vậy, nhiều hố, đủ để sử dụng một vài phiên bản.
Điều đáng tiếc duy nhất là mùa đông có lẽ không sử dụng nhiều người như vậy.
Tuy nhiên không sao, lúc xuân tới sẽ có đất dụng võ.
Về phần khu B, là cấu hình rất bình thường, mỗi phòng đều có một cái giường và một cái bàn có thể gập lại, thậm chí ngay cả một cái ghế đẩu cũng không có.
- Bên này hẳn là người ở.
Trong lòng Sở Quang suy nghĩ, nhưng mặc cho hắn tìm khắp tất cả phòng, cũng không tìm được một vật phẩm cá nhân để lại.
Bao gồm cả chăn đệm đồng bộ, tất cả đều xếp gọn gàng, giống như khối đậu phụ, cho dù dùng thước đo, cũng không đo được một milimet sai số.
-... Nếu như đã từng có người ở qua, thu thập cũng không khỏi sạch sẽ quá đi.
Cần thiết hay không?
Nó giống như phá hủy bằng chứng tội phạm.
Ngay lúc Sở Quang vừa nghĩ như vậy, hắn đi tới trước gian phòng cuối cùng trên đường chính khu B, lại hơi sửng sốt một chút.
Không chỉ có hắn ngừng lại, Tiểu Thất đang lăn ở phía trước cũng dừng lại.
- Chủ nhân, trên mặt đất hình như có thứ gì đó.
- Tôi nhìn.
Đó là một tấm thẻ, nhìn vào hình dạng giống như thẻ ID.
Thẻ rơi ở phía trước căn phòng cuối hành lang, và ngay dưới tay nắm cửa... Bộ dáng móc mồi thẳng tắp kia, thoạt nhìn giống như cố ý lưu lại ở đó.
Sở Quang đi lên phía trước, nhặt thẻ lên.
Ánh đèn ở khe hở trên đỉnh lối đi chiếu lên tấm thẻ trắng tinh, dọc theo đường vân hình lục giác, có thể nhìn thấy ánh sáng như kim loại, nhưng không cách nào nhận ra cụ thể nó là vật liệu gì làm ra.
Trên thẻ không có ảnh chụp, cũng không có tên, chỉ có hai từ không biết xem như nghề nghiệp hay là mã hiệu in trên đó ——.
-... Lính gác?
Sở Quang hình như hiểu được cái gì đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận